Khi Vương Xúc Long tới phương nam thì Lưu Khải đã rời nơi này.
Từ khi Ngô vương đi, mâu thuẫn trong vương cung ngày một gay gắt, thậm chí đã công khai hóa.
Lữ vương hậu vô cùng thù hận Đậu Y Phòng, coi nàng như cái gai trong mắt, vì thái hậu mà không dám gây khó dễ, chỉ đối xử lãnh đạm.
Nhưng mấy đứa con của vương hậu thì chẳng đứa nào tử tế, nhất là lão tam Lưu Thiện, cực kỳ thù địch đám đệ đệ của các phi tử. Nguyên nhân là do Thôi Ân Lệnh, theo chế độ hiện nay, sau khi Ngô vương mất, ba nhi tử đều được phong vương, phân chia lãnh địa. Còn những đứa con của phi tử thì phong hầu, cũng có thực ấp của riêng mình, thường chỉ là một huyện. Lưu Thiện căm ghét họ, vì cho rằng họ lấy đi thứ đáng lẽ thuộc về mình.
Huống hồ Lưu Khải là thứ tử lại được phong vương từ sớm, thanh danh còn rất cao, vậy mà đám đích tử bọn họ lại chưa có được cái gì, nên bọn chúng thù hận Lưu Khải gấp bội.
Thái tử Lưu Chuẩn không đủ mạnh mẽ, hoàn toàn không trấn áp được chuyện trong cung, mà vương hậu thì lờ đi như không biết.
Thế nên quan hệ mấy huynh đệ càng lúc càng tệ, sau khi Lưu Khải đi, chuyện này đẩy tới đỉnh điểm.
Khi các công tử tiếp khách, Lưu Thiện ngăn họ lại, chắn trước mặt Lưu Vũ, ngông nghênh nhìn hắn.
"Đại ca mà ngươi suốt ngày nhắc tới cũng đi rồi, sao không đưa ngươi đi cùng."
Lưu Vũ khó chịu muốn tránh đi, Lưu Thiện kéo hắn lại, hùng hổ chất vấn:" Đối diện với huynh trưởng, sao vô lễ như thế?"
"Ngày kia đi săn, chớ quên đấy, đại ca nói rồi, dẫn các ngươi đi cho biết, nơi đó dã thú xuất hiện, cẩn thận chút, hiểu chưa?"
Lưu Thiện cười khẩy rồi dẫn người đi.
Lưu Tham sợ hãi hỏi:" Nhị ca, liệu hắn có giết chúng ta ở lâm uyển không?"
Lưu Vũ cười khinh bỉ:" Hắn mà có cái gan đó à? Chẳng qua là dọa chúng ta, ép chúng ta rời nước Ngô, tự tìm đường mưu sinh."
"Nhị ca, chúng ta đi thôi ... Ở lại đây làm gì? Chẳng bằng như tới nơi khác cầu học làm quan."
"Nơi này mới là chỗ an toàn nhất." Lưu Vũ phất tay: "Không cần để ý, về nhà thôi."
Lưu Thiện trên đường về không quên nói với tả hữu về mấy đứa đệ đệ đáng ghét:" Bọn này giỏi lấy lòng a phụ .. Ả Đậu Y Phòng đó chẳng biết mê hoặc a phụ thế nào, cứ thế này đám đó sẽ lấy đi không biết bao nhiêu huyện thành. Hoài bão lớn của ta làm sao thi triển được."
Tả hữu nghe vậy thì ra sức phụ họa:" Công tử nói cực phải, chỉ cần đuổi bọn chúng ra khỏi thành thì dễ lắm, đường sá nguy hiểm, có nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Khi tới trữ quân điện bọn chúng mới thôi, Lưu Thiện cũng thu lại vẻ ngông nghênh, cúi đầu đi vào.
Trong điện, hai người ngồi đối diện với nhau.
Thái tử Lưu Chuẩn tươi cười với quý nhân từ Trường An tới, thần sắc rất cung kính, con người đối diện thì vẻ mặt lãnh đạm.
"Mau chuẩn bị xe ngựa, thái hậu giục lắm đấy ..."
Lưu Thiện không dám quấy nhiễu, chỉ đứng sau lưng ca ca.
Lưu Chuẩn vội vâng dạ:" Xin ngài đợi vài ngày, ta chuẩn bị ổn thỏa để a mẫu tới Trường An .. Ngài có ..."
"Ta không đi cùng, ta còn có việc khác phải làm."
Ánh mắt Vương Xúc long nhìn sang Lưu Thiện sau Lưu Chuẩn. Lưu Thiện thấy khó chịu, hắn không thích ánh mắt người này.
Đợi Lưu Chuẩn tiễn người đi rồi, Lưu Thiện mới nói: "Đệ nhìn xe hắn ngồi thì không có tước vị gì, quan chức cũng không cao, chẳng qua là một tên trông cửa mà thôi, đại ca thân là thái tử một nước, sao phải khách khí như thế?"
Lưu Chuẩn lắc đầu: "Chớ nói bừa, Vương quân là trưởng tôn Sơn Đô hầu, tới đây làm việc, còn mang theo mệnh lệnh của thái hậu yêu cầu a mẫu tới Trường An chăm sóc a phụ."
Lưu Thiện khinh bỉ:" Đệ không thích kẻ này."
"Ài tam đệ, chớ đắc tội với người ta, chọc giận thái hậu, chúng ta không gánh nổi đâu." Lưu Chuẩn dặn dò xong lại hỏi:" Đệ tìm ta có chuyện gì?"
"Ngày kia đi săn, sao đại ca dễ quên thế?"
"Phải, quên không nói cho đệ, ngày kia ta không đưa các đệ đi được, đệ nói với mọi người, bảo họ ngoan ngoãn ở nhà. Vương quân chưa từng tới Ngô, rất tò mò, ngày kia ta phải đi với hắn."
Lưu Thiện tức thì khó chịu:" Vậy không cho chúng đi là được, sao không cho đệ đi?"
Lưu Chuẩn lắc đầu:" Không được, tính đệ dễ đắc tội với người khác, thế chẳng phải sẽ phiền phức à? Đệ yên tâm ở nhà đi, đợi người này đi rồi, chúng ta đi săn."
Lưu Thiện hết cách, đành phải nghe.
Kỳ thực mấy đứa con của Lưu Hằng không có tiếng ác gì, bọn chúng không dám hoành hành ở đương địa, dù có a mẫu chống lưng, song đại thần trong nước không dễ đối phó.
Có điều chuyện trong vương cung thì các đại thần không quản được, Lưu Thiện trút giận lên mấy đứa đệ đệ, hắn bày ra rất nhiều trò, ví như khi học kỵ xạ cố tình phái người làm tuấn mã sợ hãi.
Vương hậu và Đậu Y Phòng đều không dám từ chối ân điển của thái hậu, chuẩn bị hai ngày sau rời nước Ngô.
Vương hậu rất vui, coi đây là ân điển, khua chiêng gióng chống chuẩn bị. Đậu Y Phòng thì lo lắm, mình đi rồi Lưu Vũ phải một mình đối diện với đám huynh trưởng lòng dạ bất chính, vội triệu kiến hai người, là huynh đệ của nàng.
Đậu Trường Quân là huynh trưởng của Đậu Y Phòng, năm xưa gia đình tan nát, ba huynh đệ thất tán, Đậu Trường Quân lênh đênh bên ngoài, mãi sau nghe tin về muội muội mới tìm tới nước Ngô, rất được Lưu Hằng coi trọng.
Đậu Quảng Quốc là đệ đệ của Đậu Y Phòng, sau khi thất tán bị người ta bắt làm nô lệ. Sau Lưu Trường giải tán nô lệ, cho họ tịch quán, có quan lại phát hiện ra hắn là Đậu thị Quan Tân thì kinh ngạc lắm, dâng thư cho nước Ngô, thế là mới tới đây.
Hai người là trợ lực của Đậu Y Phòng, Đậu Trường Quân không quản lý triều chính, nhưng có nhiều bằng hữu văn nhân.
Đậu Quảng Quốc là người thông tuệ, cả Lưu Hằng cũng rất coi trọng, nhiều lần hắn còn bày mưu cho Lưu Hằng, Lưu Hằng muốn ban quan chức nhưng Đậu Y Phòng từ chối thay.
"Muội yên tâm đi, chuyện nơi này giao bọn ta là được, bọn ta nhất định toàn lực bảo vệ A Vũ, không để nó bị làm hại." Đậu Trường Quân lên tiếng:
Đậu Quảng Quốc nheo mắt suy ngẫm:" A tỷ nói thế tức là thái hậu phái người tới muốn cả hai cùng tới Trường An à?"
"Đúng thế"
"Vậy a tỷ cứ đi là được, đệ về nghỉ ngơi đây." Đậu Quảng Quốc đứng dậy:
Đậu Trường Quân ngẩn ra:" Quảng Quốc, đệ nói vậy là sao?"
Đậu Y Phòng cũng hoang mang.
"Nếu thái hậu chỉ phái người tới mời vương hậu đi, hoặc một mình tỷ đi, đệ sẽ vì tỷ bảo vệ A Vũ. Nhưng thái hậu mời cả hai người, vậy thì chứng tỏ chuyện ở đây đã kinh động tới thái hậu, với tính cách thái hậu, dứt khoát không dung thứ. Đám người Lưu Thiện gặp họa rồi, a tỷ đừng lo, loạn tâm tư ..."
Đậu Y Phòng yêu thương con thứ Lưu Vũ hơn Lưu Khải, Vũ cũng có tài, nên tranh ngôi thái tử với Khải rất dữ.
Sau Lữ hậu thì Đại thái hậu cũng ảnh hưởng rất lớn tới triều chính nhà Hán.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com