Vừa mới về tới Trường An, Trương Bất Nghi đã vội vàng đi tìm hoàng đế.
Nhưng hoàng đế không ở trong Hậu Đức Điện, ngay Lữ Lộc cũng không ở đó.
Qua nghe ngóng hắn rốt cuộc biết, thì ra hoàng đế ở phủ Trương Thương.
Khi Trương Bất Nghi đang hỏa tốc tới phủ Trương Thương, hoàng đế và Trương Thương đang ở thư phòng bàn đại sự, thấy Trước Bất Nghi tới, Lưu Trường vui lắm, hỏi vài câu chuyện bên kia, rồi biểu thị, về nói sau.
Hoàng đế lần nữa nhìn Trương Thương: "Lão sư, người chừng này tuổi rồi, sao trẫm có thể nhìn lão sư vì ra sách mà bận rộn, thân là đệ tử, trẫm nên gánh vác một ít, lão sư không cần chuyện gì cũng tự làm."
Trương Thương cười khà khà:" Bệ hạ bện việc nước, thần sao có thể để bệ hạ phân tâm, bệ hạ chỉ cần làm việc của mình, chút việc này thần tự làm được."
"Lão sư tuổi cao như thế, sao có thể tự làm?"
Trương Bất Nghi nghe một lúc liền hiểu, thì ra Trương Thương muốn chỉnh lý lại Cửu chương toán thuật cực kỳ nổi tiếng của ông. Bệ hạ hay tin không đành lòng lão sư vật vả, tới giúp đỡ, mà Trương Thương không muốn làm bệ hạ vất vả thêm nên nhiều lần từ chối.
Tình sư đồ thế này, cảm động làm sao.
"Xin đừng tranh cãi nữa." Trương Bất Nghi cắt ngang, xúc động lau nước mắt:" Bệ hạ tôn trọng lão sư như thế, thần cảm động lắm, Bắc Bình Hầu yêu thương đệ tự, làm người ta cảm phục ... Để thần nói một câu công bằng đi."
Trương Thương thấy không ổn.
Quả nhiên Trương Bất Nghi nhìn sang Trương Thương: "Chuyện này ngài không đúng."
"Đại Hán ta lấy hiếu trị quốc, đệ tử với lão sư cũng là thế, ngài không nên từ chối việc làm hiếu nghĩa của bệ hạ, nếu không bệ hạ sao trị quốc! Ngài đồng ý đi."
Trương Thương mím môi, quả nhiên là ngươi công bằng lắm, quá công bằng.
Lưu Trường cười to: "Bất Nghi nói đúng lắm, cứ thế đi, trẫm tới chính lý cùng lão sư."
Trương Thương mặt đen xì tiễn đệ tử ra ngoài cửa.
Trên đường trở về Lưu Trường cười ha hả:" May nhờ có ngươi, ngươi không ở bên cạnh trẫm, làm việc gì cũng khó khăn. Ngươi không biết đấy, ngự sử đàn hặc trẫm, nói trẫm không chịu làm việc đàng hoàng, suốt ngày đi săn, phá ruộng bách tính."
Trương Bất Nghi nổi giận:" Bệ hạ vì trừ dã thú hại cho dân, không màng an nguy, dẫn người đi giết, sao không phải chuyện đàng hoàng? Hơn nữa không phải ngựa của bệ hạ phá ruộng dân, mà là ruộng mọc trên đường bệ hạ đi, đám triều thần vô lý."
Lưu Trường day mũi:" Khụ khụ, cũng không nên nói thế, làm hỏng ruộng nên bồi thường."
"Bệ hạ nhân từ."
"Chuyện bên đó xử lý thế nào?"
"Ổn rồi ạ, Triều Thác không gây khó dễ cho Kham Dư gia nữa, đồng ý làm theo phương án của họ đào kênh, đợi hắn làm xong có thể phái đi chỗ khác ."
Hai người về Hậu Đức Điện, sau khi ngồi xuống, Trương Bất Nghi liền nói sâu hơn về tình hình địa phương. Trương Bất Nghi hết sức tán thưởng năng lực của Triều Thác, dưới sự quản lý của hắn, cuộc sống của bách tính rõ ràng vượt xa nơi khác, thậm chí có người nước Lương chạy tới Bái Quận, đó là chuyện chưa từng có.
"Tên đó vẫn không thay đổi gì cả, cứng đầu không giáo hóa nổi, phàm là chuyện liên quan tới chư hầu vương, hắn không quan tâm tốt xấu đúng sai, một mực nói chư hầu vương ý đồ phản loạn. Đào cái kênh hắn cũng liên tưởng tới chuyện phản loạn được, nên ra sức gây khó dễ. Thần nghĩ nếu hắn có nhiều quân một chút là thế nào cũng xông vào vương cung, bắt Sở vương .."
Hai người trò chuyện rất lâu cuối cùng xác định phương án để Triều Thác rời Bái Quận tới Lương, còn Trương Thích Chi thay thế hắn..
Tiếp đó Lưu Trường tiếp kiến người của Kham Dư gia.
Đám người làm địa chất này đúng là mang tới cho Lưu Trường bất ngờ lớn. Lượng mỏ đồng ở nước Điền đủ để nước Điền phát triển hơn mấy bậc. Lưu Trường đối xử với các học phái xưa nay chỉ xem tác dụng lớn hay nhỏ, chỉ cần có tác dụng, với Trường lão gia đều là hiển học.
Tác dụng của Kham Dư gia hiển nhiên là vượt qua dự đoán của bản thân Lưu Trường, y rất muốn đám người này đi quanh cả nước, phát hiện thêm nhiều tài nguyên.
Vì thế lần này gặp Kham Dư gia, thái độ của Lưu Trường vô cùng nồng nhiệt.
Y cười tươi như hoa, nắm tay La Thốc, mời ông ta ngồi bên cạnh, lời nói cực kỳ ôn hòa.
"Các ngươi rốt cuộc cũng đã tới, thời gian qua trẫm mong ngày mong đêm các ngươi sớm trở về, lần này các ngươi lập công lớn, phải thưởng!"
"Lữ Lộc đâu?"
Lưu Trường nhìn quanh nhưng chẳng nghe thấy Lữ Lộc trả lời, Trương Bất Nghi vội nói:" Bệ hạ, không phải hôm nay hắn có việc về nhà rồi sao?"
Lưu Trường phất tay:" Chuyện ban thưởng để nói sau, trước tiên nói chuyện nâng đỡ Kham Dư gia đi, Bất Nghi ..."
Trương Bất Nghi tiếp lời ngay:" Kham Dư gia sẽ được hưởng đãi ngộ giống Mặc gia, sẽ thiết lập phủ riêng cho các ngươi, giúp các ngươi thu nhận đệ tử, ngoài ra triều đình sẽ tổ chức hiền tài giúp các ngươi chỉnh lý sách vở trước kia ..."
Lực độ hỗ trợ này của triều đình rất lớn, La Thốc nghe mục nào run lên lần đó, liên tục bái tạ hoàng đế.
La Thốc đã tìm được con đường chính xác để phát triển học phái, đó là bệ hạ vạn tuế.
Câu này nói với Trương Bất Nghi hay bệ hạ đều hiệu quả không tệ.
"La công, chuyện trước đó các khanh làm khiến trẫm hài lòng lắm, tiếp theo đây triều đình nâng đỡ, đương nhiên cũng hi vọng khanh tiếp tục lập công."
Lưu Trường nói xong nhìn sang Lưu Mậu:" Mậu, ngươi làm rất tốt, nhưng sau này nên dùng thân phận của mình nhiều hơn, giúp đỡ học phái của mình. Tranh đấu học phái trên triều thế nào, ta không nói ngươi cũng biết, nên không cần cố kỵ, thân phận của ngươi có tiện lợi gì thì dùng cái đó. Học phái càng lớn, phiền toái càng nhiều."
Vỗ về Kham Dư gia xong, Lưu Trường cho họ về nghỉ ngơi, trong điện chỉ còn lại Trương Bất Nghi.
"Bất Nghi, trước kia Bột tới nước Đại thì nữ nhi của ngươi còn nhỏ, nên chưa thành gia. Nay nữ nhi của ngươi trưởng thành rồi, thằng nhãi Bột cũng đã ổn định ở nước Đại, nên cho chúng thành gia thôi ... Ngươi thấy sao?"
Trương Bất Nghi ngây ra một lúc mới vội nói:" Bệ hạ nói đúng ạ, tất nhiên nên sớm thành hôn."
"Ngươi cũng khỏi lo, nước Đại tuy không phải gần, song cơ hội gặp mặt vẫn có, đường sá bằng phẳng đi lại thuận tiện lắm ... Bột là đứa hiền hóa bao dung, sẽ chiếu cố tốt nữ nhi của ngươi."
Trương Bất Nghi chưa kịp trả lời, Lưu Trường lại nói: "Bột rất bận, không tiện bắt nó về thành thân, đành đưa nữ nhi của ngươi tới, ngươi đừng để bụng."
"Bệ hạ nói gì thế, được thành thông gia với bệ hạ là vinh hạnh của thần, sao có bất mãn được."
Lưu Trường gật đầu, kỳ thực y nhìn ra Trương Bất Nghi không nỡ gả nữ nhi đi, vỗ vai hắn: "Trẫm cũng có nữ nhi, trẫm hiểu, chúng rồi sẽ lớn..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com