"Ngươi muốn diệt tộc ai?" Lữ hậu khẽ nhấp một ngụm trà, thong thả hỏi:
"Ai khinh nhục tông thất thì diệt tộc người đó, ngay cả Tứ ca tứ ca còn bị như thế, các huynh đệ khác thì sao? Kẻ giết người phải chết, đó là quy định của a phụ trước khi nhập quan. Con không cần biết là họ gì, đều phải tuân theo."
Lưu Trường lần này đúng là bị chọc giận rồi, dù đối diện với a mẫu cũng quật cường:
"A mẫu, đám người này vì được người bao che, cho nên mới dám vô pháp vô thiên như thế, ngang nhiên mưu sát phu nhân khác, hành vi này ngông cuồng cỡ nào? Con phải chỉnh đốn một phen, nếu không bọn chúng không biết hiện ai là người có quyền định đoạt!"
"A mẫu, người chớ hòng ngăn cản con! Con đã quyết tâm làm việc gì thì không ai có thể ngăn được!"
Đối diện với những lời hùng hồn của Lưu Trường, Lữ hậu mắng:" Nếu đã không sợ thì đừng nấp bên cửa mà nói, ngồi xuống đây nói."
"Dạ."
Lưu Trường cẩn thận đi vào, ngồi trước mặt Lữ hậu, mặt viết rõ hai chữ không phục.
"Chư hầu vương mặc dù không có thực quyền như trước kia, nhưng con vẫn cần họ trấn thủ một phương. Huống hồ họ đều là huynh đệ của con, tuy con không nhiều tuổi nhất tông thất, nhưng tên con có chữ Trường, bởi thế coi đối đãi họ như con mình, sao có thể để họ bị nhục? Trong nhà chư hầu vương không yên ổn, ắt ảnh hưởng tới thế cục thiên hạ."
Lữ hậu hừ mạnh:" Không phải vương hậu nào cũng thế."
"Ai bảo không phải ạ? Trước kia vương hậu của Trường Sa vương vu cáo mưu phản, vương hậu của Lương vương đố kỵ với các phu nhân khác, vương hậu của Tề vương nhiều lần ép Tề vương có nhà chẳng thể về ... Ai cũng như thế hết, chỉ biết họa hại chư hầu vương, chẳng khác gì Triều Thác."
Lữ hậu nghĩ một lúc, không phản bác:" Chuyện này con giao cho Lộc hoặc Sản làm là được rồi."
"Con định giao cho Trương Bất Nghi làm, nhưng hắn chưa về."
"Ta sẽ dặn bọn chúng làm việc công bằng, con không cần nhắc tới nữa. Chuyện trong nhà, đừng làm ầm ĩ, yên tâm, không thiên vị đâu."
Lữ hậu nói thế bà vẫn thiên vị người nhà, chỉ là loại thiên vị này, Lưu Trường vẫn nhịn được, dù sao có cách nào ngoài nhịn đâu ...
"Trương Bất Nghi chưa về à?"
"Chưa ạ, con sai hắn theo dõi Triều Thác một thời gian, tên đó điên rồi, suốt ngày muốn tra chư hầu vương, không có tội thì hắn tự bịa ra, vô duyên vô cớ muốn hại chư hầu vương ... Nếu hắn mà họ Lưu, con phong hắn làm chư hầu vương, xem hắn có tự sát không?" Lưu Trường cũng rất hận tên đó:
Lữ hậu thong thả nói:" Hắn thù địch chư hầu vương như thế, nói cho cùng là vì không đánh giá cao thái tử, lo tương lai chư hầu vương sẽ phản loạn."
Lưu Trường bất lực: "Con làm sao biết suy nghĩ của hắn, nhưng hắn quá cực đoan, chẳng lẽ vì chuyện tương lai mà áp chế phát triển hiện nay."
Lữ hậu trầm ngâm:" Con nghĩ tới chuyện phái hắn tới nước Lương làm tướng quốc chưa?"
"Con sợ hắn bắt Ngũ ca, hắn dám làm lắm, tùy ý bịa lý do mưu phản, từ đó nước Lương thành quận Lương."
"Hắn không làm thế đâu, vì nước Lương có sứ mệnh đặc thù, trước kia thiết lập là đề bảo vệ triều đình, ngăn cản chư hầu vương ... Triều Thác có điên cũng không ra tay với nước Lương, hắn càng muốn đối phó với chư hầu vương khác, càng phải giữ sự mạnh mẽ của nước Lương, nên nước Lương không sao đâu."
Lưu Trường tỉnh ngộ, mặt tức thì hớn hở, thời gian qua y cũng vì chuyện Triều Thác mà khó xử, giờ a mẫu nói thế, có vẻ là hướng đi không tệ.
Cận thị mang đồ ăn lên, Lưu Trường ăn sống nuốt tươi, Lữ hậu chỉ ăn rất ít rồi không ăn được nữa. Lưu Trường thấy vậy đưa tay ra lấy thức ăn trước mặt bà, Lữ hậu đánh vào tay y.
"To gan, dám trộm của ta rồi à?"
"Không phải, con thấy a mẫu không ăn được, không thể lãng phí, từng hạt gạo đều gian khổ mà có, nên con ăn thay."
"Ta còn chưa ăn xong."
Lưu Trường tròn mắt nhìn Lữ hậu ăn hết cơm canh:" Chẳng để lại cho con chút nào, trước kia a phụ còn để cho con ít thịt."
Lữ hậu khinh bỉ: "Hừ, a phụ con ăn quá nhanh, thịt rơi xuống đất không nỡ vứt, cho nên mới để cho con."
Lưu Trường há hốc mồm: "Cái gì? Sao con không biết?"
"Con cắm mặt vào ăn, thấy thịt là nuốt thì còn biết gì nữa?" Lữ hậu mắng, cái tính từ nhỏ tới lớn không đổi:
"Lúc con còn nhỏ ngốc vô cùng thấy cái gì cũng cho vào miệng, nằm trong nôi còn gặm chân mình, gặm suốt cả ngày, kéo không ra.
"Bất kể ai bế, con đều muốn cắn, con mọc răng không lâu, mặt a phụ con lúc nào cũng đỏ au, không phải con đánh thì là do con cắn."
"Đại cữu phụ của con thích con lắm, luôn len lén cho con ăn, làm con béo tròn, ta bế cũng không nổi ... Nhị cữu phụ con biết con biết ăn thịt, lần nào cũng chuyên môn mua ít dê tốt ở Lũng Tây, đợi con lấy ăn ..."
Lưu Trường nghe chuyện hồi nhỏ, mặt dần hiện lên nụ cười.
"Con bây giờ còn nói Tứ, con phá phách còn hơn Tứ vạn phần, quần áo con chẳng bao giờ chịu được một canh giờ đã bẩn."
"Con không bị đánh thì đánh người ta, cả Trường An bị con làm cho chó chạy gà bay. Ngay cả con cái đại thần cũng bị con làm hư, a mẫu bọn họ suốt ngày tới tìm ta kể khổ, nói con của họ theo con không biết chạy đi gây họa ở đâu rồi."
"Con nghĩ chỉ Bột suốt ngày vì đệ đệ mà xin lỗi à, đại ca con còn quá bằng mấy, con họa hại nhà ai, nó phải tới nhà đó thỉnh tội, con vừa ăn trộm, nó đi sau đền, đến mức không còn đồng nào, tới tìm ta khóc vay tiền ...."
Lưu Trường gãi đầu, đánh trống lảng:" Tứ giờ cũng không phá phách nữa, Tứ sau khi đi lao dịch tiến bộ lắm."
"Thằng nhãi An tiến bộ ngày một nhanh, lần cải cách thuế má này, nó gánh trọng trách, làm đâu ra đó, bọn chúng đều trưởng thành rồi."
Lữ hậu nghe Lưu Trường nói, mỉm cười:" An vốn rất khá, chẳng qua tuổi tác chưa đủ, ít kinh nghiệm, giờ tuổi nó ngày một nhiều, là lúc tài năng thể hiện."
"Rất tốt, khi ta không còn nữa, con có thể giao việc cho An, yên tâm làm việc con thích."
Nụ cười Lưu Trường cứng trên môi:" A mẫu đừng nói linh tinh."
"Ta đã tám lăm tuổi, sống tới tuổi này còn mong gì nữa."
"Tám lăm đã là gì, a mẫu phải sống tới trăm tuổi, ít nhất phải hơn Trương Thương chứ."
"Con nghĩ ai cũng là Trương Thương à? Dù có như Trương Thương, đó là chuyện sớm muộn, không cần để ý ..."
Lữ hậu đưa tay muốn xua đầu, Lưu Trường cúi xuống đặt hờ đầu lên đùi a mẫu, giống hồi bé mỗi lần cần a mẫu vỗ về an ủi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com