"Ngươi điên rồi!"
Trương Bất Nghi ngồi ở thượng vị thần sắc cực kỳ phẫn nộ.
"Thánh thiên tử khoan dung độ lượng, tha thứ cho ngươi vô lễ, vì ngươi có công, để ngươi làm quận thủ, cho ngươi tín nhiệm lớn. Thậm chí vì ngươi mà đả kích tông tộc, vậy mà ngươi báo đáp thế à?"
"Sở thái tử có ý tốt giúp ngươi, vậy mà ngươi muốn xử trí hắn?"
"Sao ngươi không trực tiếp dẫn quận binh tới nước ở bắt a phụ hắn ấy."
Trương Bất Nghi lớn tiếng chửi mắng, Triều Thác nghiêm mặt, không nói không rằng.
Đợi tới khi Trương Bất Nghi nói xong, hắn mới lên tiếng giải thích:" Không phải ta gây khó dễ cho Sở thái tử, mà là triều đình phái người tới nước nam làm việc, còn kèm vào Sở thái tử, chẳng phải là triều đường thất sách à? Nay công trình kênh đào, đâu đâu cũng thiên vị nước Sở. "
"Vị Sở thái tử này mượn chuyện công mưu lợi riêng, ta khuyên gián bệ hạ rồi, đừng tin đám chư hầu vương, càng không thể cho họ làm quan trên triều, nếu không gây ra hậu quả này."
"Nhưng bệ hạ không nghe, còn dùng Ngô vương thay thế ta, nay bao nhiêu vấn đề trên triều đều do ngoại vương gây ra."
Trương Bất Nghi cười nhạt:" Nói thật đi, ngươi bất mãn vì bị thay thế chứ gì?"
"Không, nếu người khác thay thế ta thì ta không nói gì, nhưng đám ngoại vương nhập triều, nhất định mưu lợi riêng, vì như tên Sở thái tử ..."
"Ngươi đúng là ... Chết cũng không chịu sửa."
Triều Thác không phục: "Ta nói thật, Sở thái tử nói với bên ngoài, hắn không can dự vào chuyện nước nam, nhưng có hắn, Kham Dư gia chẳng lẽ không ưu ái nước Sở hơn? Khi chính sách bất lợi cho nước Sở, bọn họ dám đề xuất ra không?"
"Khi Ngô vương ở trên triều, ai dám đề xuất ra chuyện bất lợi cho nước Ngô?"
"Nói tới mở biển đi, quyền mở biển mỗi nơi mỗi khác, mà trong số địa phương mở biển, nước Ngô có lượng lớn quan thuyền, khống chế cảng thuế, không ai dám hỏi tới? Chẳng phải vì Ngô vương à?"
"Để ngoại vương tham dự triều chính là hoang đường, là lỗi của bệ hạ."
Trương Bất Nghi đùng đùng nổi giận, quát:" Người đâu, bắt tên này cho ta? Bệ hạ há để loại tiểu nhân như ngươi xúc phạm."
Giáp sĩ tới sau lưng Triều Thác, nhưng Triều Thác không hề sợ hãi:" Ta không nói sai, triều đường bây giờ toàn phường gian tặc nắm quyền."
"Đưa Triều Thác vào ngục cho hắn tỉnh táo lại."
Giáp sĩ đưa Triều Thác đi.
Trương Bất Nghi day trán, rất đau đầu với tên này, nhưng tên này nói không phải không có lý, tuy không nghiêm trọng như hắn nói, có điều đúng là phải cân nhắc.
Ngay tiếp đó làm Hồ Mẫu Sinh, La Thốc, Lưu Mậu được gọi tới, ai nấy trông rất chật vật, Hồ Mẫu Sinh thì bộ dạng sợ hãi.
Trương Bất Nghi nhớ tới lời dặn của bệ hạ, cố gắn nặn ra nụ cười, để trông mình ôn hòa hơn một chút. Nhưng nụ cười của hắn, nhìn thế nào cũng giống cười âm hiểm, làm ba người sợ không dám nhìn.
"Ba vị đừng lo, ta đã bắt Triều Thác rồi."
"Bệ hạ biết tin Triều Thác vô lễ với ba vị nên bảo ta tới giải cứu, tên Triều Thác nay xưa nay đều là thế, ta nhất định xử phạt hắn."
"Thời gian qua, Kham Dư gia cùng sáu quận thiết kế phương án kênh đào liên thông, lại phát hiện mỏ đồng ở nước Điền. Bệ hạ ngày đêm chăm lo việc nước, mọi cống hiến của các vị đều để trong mắt, bệ hạ rất coi trọng các vị, lệnh triều đường tích cực nâng đỡ Kham Dư gia ..."
Cùng lúc đó Lưu Trường toàn thân mặc giáp, tay cầm trường cung, theo sau là một đám lang trung mặc giáp.
Là thánh thiên tử, y đương nhiên không thể ngồi nhìn dã thú gây hại cho bách tính, vì bảo vệ bách tính nên tới Thượng Lâm Uyển.
Hiện giờ là mùa đi săn, Lưu Trường phế trừ rất nhiều lễ pháp, riêng có thiên tử đi săn là y không phế trừ. Thế nên Lưu Trường không nên đi săn một mình, mà đi cùng thái tử, theo lễ pháp phải như thế. Chúng ta là hậu nhân phải tôn trọng chút lễ pháp tiền nhân định ra, họ chẳng dễ dàng gì, nếu phế trừ hết là chà đạp tâm huyết tiền nhân.
Nhìn chiến xa của thái tử, Lưu Trường rất khinh bỉ.
Lưu An chẳng cảm thấy gì, võ lực của y không bằng a phụ, tất nhiên là dùng "bàng môn tà đạo", công cụ thôi mà, cưỡi ngựa hay ngồi chiến xa cũng chỉ là lợi dụng công cụ.
Lưu Trường phóng ngựa như bay, dẫn mọi người đi sâu trong rừng.
Khi săn thú kết thúc, nào hổ, náo gấu, những con thú cỡ lớn mà người ta né tránh thì Lưu Trường lại có hết, đang định khoe với Lưu An thì nhìn con mồi Lưu An đặt dưới đất không nói ra lời:" Ngươi ăn gian à? Làm sao có thể bắn được nhiều như thế?"
Lưu An ngoạc miệng cười:" A phụ, đây gọi là học vấn là một loại sức mạnh, võ nghệ con kém xa a phụ, nhưng con vận dụng hợp lý học vấn ..."
"Phun rắm! Ngươi ăn gian, đây không phải là học vấn, đây là chơi xấu." Lưu Trường tức lắm, thua ngay ở lĩnh vực sở trường, sao chịu nổi:
"A phụ xem, đây chính là nỏ gần đây con và các môn khách thiết kế ra, tuy to hơn cường nỏ bây giờ, nhưng liền một lần có thể bắn năm phát ..."
"Nỏ liên châu à?"
Lưu Trường đi tới xem, có chút chấn kinh, ánh mắt giống như khi nhìn thấy đậu phụ vậy, thằng tiểu tử này sao lại lợi hại như thế?
Nhìn Lưu An biểu diễn bắn liền năm mũi tên, Lưu Trường chấn kinh, thứ này phối hợp với chiến xa rất khiếp người, vẫn nói:" Vô dụng, không thực dụng ở chiến trường ..."
"Tất nhiên vẫn còn cần cải tiến ạ, nhất định không làm a phụ thất vọng."
Lưu Trường nhìn vẻ mặt đắc ý của Lưu An là lại muốn giáo huấn hắn, trước kia cứ cảm thấy thằng nhãi này không nên hồn, nhưng khi hắn lớn lên, ở vài phương diện thể hiện tài năng phi phàm, trong lòng y lại phức tạp ...
Con lớn rồi.
Trên đường về, Lưu Trường và Lưu An cưỡi ngựa, y vẫn lớn tiếng nói:" Lần này không tính ngươi thắng, ngươi vẫn ăn gian, thứ này do ngươi tạo ra, nhưng ngươi do trẫm tạo ra. Nói tóm lại, thứ này cũng có phần của trẫm ....
"Tất nhiên ạ, nếu không có a phụ, con không thể làm ra được thứ này."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tới cổng thành liền thấy bóng dáng đang đợi sẵn, chính là Lưu Hằng vừa mới về Trường An."
Lưu Hằng không ở nước Ngô lâu, sau khi phát tang cho mẹ đẻ xong lại vội vàng quay lại Trường An, tránh làm lỡ chuyện triều đình.
Thấy tứ ca nghiêm mặt không vui, Lưu Trường nói ngay:" Huynh trưởng, thằng nhãi này tới Thượng Lâm Uyển chơi, bị trẫm bắt về."
Lưu Hằng trông rất mệt mỏi, ra hiệu Lưu Trường đi theo mình, trầm mặc hồi lâu mới nói:" A mẫu vừa triệu kiến ta, nói với ta vài việc."
"Ồ, việc gì?"
"Ngươi biết việc gì, không cần như thế."
Lưu Trường đành thừa nhận:" Huynh trưởng đừng lo, trẫm sẽ ra tay giữ lại cái mạng cho hắn ..."
"Không, không cần bảo vệ hắn." Lưu Hằng ánh mắt đầy phẫn nộ:" Nếu là thật, không cần người khác ra tay, ta sẽ thanh lý môn hộ ... Thân sinh huynh đệ, không biết bao dung nhau, còn gây khó dễ đủ trò, sớm muộn cũng làm ta hổ thẹn ... Từ lời a mẫu, chuyện này có lẽ là thật. Ta có hai vị phu nhân, đều sinh con xong thì bệnh mất, hơn nữa mẫu khi ta ra ngoài ... Nếu không phải là a mẫu của khải, e là khó giữ, loại ác nhân đó giữ làm gì?"
Tranh sủng giết người à? Lưu Trường cũng không ngờ:" Tứ ca sao không nói với trẫm."
"Vương hậu họ Lữ ...."
"Trẫm không cần biết ả họ gì, dám khinh khi cả huynh trưởng trẫm à? Loại gian tặc đó, trẫm phải diệt tộc." Lưu Trường đùng đùng nổi giận:" Người đâu."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com