Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1125 - Chương 1125: Thì Ra Là Ngươi.

Chương 1125: Thì ra là ngươi.

"Giám sát mở biển? Hắn giám sát cái gì? Mở biển thì liên quan gì tới hắn?"

Khi Lưu Trường biết được Vương Xúc Long nhận lệnh thái hậu tới nước Ngô, cũng không đoán ra tính toán của a mẫu.

Lưu Chương nghĩ một lúc rồi nói: "Bệ hạ, nước Ngô có tin tức nói, Tây Đình vương mấy lần bái kiến vương hậu và huynh trưởng đều bị xua đuổi không cho gặp ... Còn nói vương hậu đối xử với mẹ đẻ và huynh đệ khác của hắn rất hà khắc ... Thái hậu phái người đi nước Ngô, liệu có phải vì chuyện này?"

Lưu Trường sực tỉnh: "Rất có khả năng ... Dứt khoát là thằng nhãi Khải viết thư cho a mẫu rồi. Khải biết trẫm không mạnh tay được liền kể khổ với a mẫu, a mẫu mà ra tay nhất định có người chết."

Lưu Chương vội hỏi: "Vậy có cần chặn lại giữa đường không ạ?"

Lưu Trường lắc đầu:" Không cần, a mẫu chắc chắn không muốn làm lớn chuyện, dù sao tứ ca vẫn ở trên triều. Bỏ đi, không cần để ý, coi như không biết."

"Vâng!"

Lưu Chương vừa mới rời đi, Lưu Trường mắng Lữ Lộc:" Người Lữ gia ngươi không chịu an phận, suốt ngày sinh sự, chẳng trách nhiều đại thần không thích các ngươi."

Lữ Lộc nhếch môi:" Những lời này sao bệ hạ không tìm chính chủ mà nói."

"Nãi công không dám." Lưu Trường hùng hồn tuyên bố, đứng dậy:" Chuẩn bị xe ngựa, trẫm đi gặp tôn tử."

Khi Lưu Trường ngồi xe tới phủ thái tử, nơi đó hết sức náo nhiệt.

Tụ tập ở đây không phải môn khách thái tử mà là đại thần triều đình, đa số là xe bốn ngựa đỗ ở cổng, thể hiện thân phận của họ. Mà mọi người sở dĩ tụ tập ở là vì chuyện cách tân thuế, từ khi Lữ Sản công kích Giả Nghị, đám Giả Nghị không dám toàn lực xuất kích nữa ...

Ai cũng nhìn ra là ai đứng sau lưng Lữ Sản.

Đúng lúc đó thái tử Lưu An đứng ra thay thế Giả Nghị phản bác Lữ Sản, thái độ cực kỳ cứng rắn.

Giả Nghị hiểu ngay, tức thì bày ra thái độ nguyện lấy tử làm đầu, đứng ra sau xem thái tử và Lữ Sản đấu nhau. Hắn nghĩ hẳn là thái hậu bố trí như thế vì luôn lo thái tử không trấn áp được đám đại thần, muốn tạo thanh thế để quận thần chủ động nương tựa.

Chuyện đúng như Giả Nghị dự liệu, Lưu An gia nhập, quần thần ngả theo, danh vọng Lưu An đúng là tăng lên rất nhiều.

Lưu Trường tới không kinh động tới ai, chỉ tóm một môn khách để hắn đưa mình đi gặp Lưu Thiên.

Lưu Thiên và Lưu Linh luôn là bảo bối của Lưu Trường, một là đại tôn tử, một là tiểu nữ nhi.

Tiểu nữ nhi bây giờ ngày càng hoang dại, gần như chẳng ở trong cung, có thời gian là đi tìm hai vị đại phụ chơi, còn chui vào cả quân học, làm Tào Xu đau đầu.

Lưu Thiên cực giống Lưu Trường, thậm chí giống hơn cả mấy đứa nhi tử của y, đại khái chỉ có Lưu Bột ở mặt giống cha là có thể so với Lưu Thiên.

Nó cũng khác Lưu An, hoạt bát, hiếu động, tính cách rất giống trọng phụ không đáng tin của nó.

Hạ vương rất thích đứa do tử này, nhiều lần muốn bế đi chơi, nhưng Lưu An không yên tâm nên không cho phép.

Thấy đại phụ tới, Lưu Thiên vui lắm, ôm chặt lấy không buông.

"Đại phụ, kiếm người tặng bị a phụ trộm rồi."

"A phụ còn đánh cháu, không cho cháu chơi kiếm."

"Được, để a phụ cháu bận xong, ta nói hắn." Lưu Trường ôm thằng bé:" Cháu xem, a phụ cháu bận như vậy, sau này hay là tới chỗ ta, ta kiếm cho cháu mấy đứa bạn nhỏ, cùng chơi cùng lớn lên, thú vị lắm."

Lưu Thiên gật đầu liên:" Vâng ạ, chúng ta đi ngay thôi, đừng để a phụ thấy."

"Ha ha ha, thằng nhãi này, trốn a phụ cháu làm gì?"

Đề Oanh đứng bên cạnh, giọng bất lực:" Thằng bé này ngày càng không nghe lời, phải quản giáo."

Lưu Trường nghĩ khác:" Nam nhi phải hoạt bát, có gì không ổn đâu, so với trọng phụ của nó, nó ngoan hơn nhiều rồi, còn cả cô mẫu của nó ... Nói ra ta lại tức giận, cô mẫu của nó thường hay tới đây phải không?"

Đề Oanh cười nói:" Công chúa thường tới thăm Thiên, tặng quà, thời gian trước còn tặng binh pháp."

Lưu Trường hừ lạnh:" Nó suốt ngày dẫn thằng tiểu tử nhà các ngươi ra ngoài lêu lổng, chẳng tới tìm ta."

Thấy lão phụ thân ghen tỵ, Đề Oanh không tiện nói nhiều, chỉ nói khéo cho Vệ Văn Quân:" Bọn chúng tuổi tác tương tự nên hợp nhau ạ."

Khi Lưu Trường vừa tới một cái là Lưu an biết tin tức, vội vàng an bài xong công việc, tiễn đám đại thần đi, về hậu viện bái kiến a phụ.

Lưu Trường vừa gặp Lưu an đã chất vấn:" Trẫm tặng Thiên mộc kiếm, sao ngươi thu mất."

Nói tới chuyện này Lưu An đầy một bụng tức:" A phụ người không biết đâu, thằng nhãi này nói muốn luyện kiếm, con vừa đi qua sân, vừa vặn đập trúng trán con."

Lưu Trường không biết nghĩ tới cái gì ngây ra chốc lát, rất nhanh y đã khôi phục vẻ bình thường, nói với Thiên:" Không phải nói với cháu rồi sao? Không được luyện kiếm ở nơi có người."

"Đại phụ nói năm xưa dựa vào chiêu đó giết Thiền Vu Hung Nô, cháu muốn học."

Lưu An nghiêm mặt đứng một bên.

Lưu Trường và tôn tử trò chuyện một lúc giao nó cho Đề Oanh đưa đi nghỉ ngơi, sau đó nhìn sang An:" Chuẩn định kiếm vài đứa bé chơi cùng Thiên, lớn lên cùng Thiên.

Lưu An không bất ngờ, hắn hồi nhỏ cũng cùng với mấy đứa bé vương thất lớn lên cùng nhau.

"Chọn ra mấy đứa từ trong đám nhi tử của Ngang, Tường, Khải, còn cả Hiền nữa."

"A phụ, con của họ còn quá nhỏ, để chúng rời xa cha mẹ như thế ..."

"Lại chẳng phải ngay bây giờ." Lưu Trường chợt nhớ ra:" Nghe nói ngươi làm ra thức ăn mới."

Lưu An vội đáp: "A phụ, con ở trong phủ vô ý phát hiện ra, nghiên cứu này rất có tác dụng ..."

"Được rồi, vận dụng vào lĩnh vực nào thì đợi vận dụng hẵng nói, đem thứ ngươi làm ra cho trẫm thử." Lưu Trường cắt lời:

Lưu An sai người đi lấy, rất nhanh có người mới tới mặt Lưu Trường. Lưu Trường nhìn miếng đậu phụ trước mắt, rồi lại nhìn Lưu An, nhất thời cảm xúc lẫn lộn: "Thì ra là ngươi."

"Dạ? A phụ nói gì ạ?"

"Không có gì ... Đem thứ này cho Trương tướng đi, răng ông ấy không tốt, để ông ấy nếm thử món ăn mới này, rất hợp với ông ấy."

Lưu An vâng lời làm ngay.

"An, lần cách tân này phải làm cho tốt ... Xem kết quả cuối cùng thế nào, nếu có thể hiệu lệnh quần thần, làm một cách hoàn mỹ ... Vậy trẫm không phải băn khoăn gì nữa."

Lưu Trường ngẩng đầu lên nhìn phương xa, giây phút đó y tựa hồ nhìn thấy bức tranh chiến trận, tung hoành xa trường, gươm nhuốm máu địch.

Một ý kiến nói rằng Lưu An trong lúc nghiên cứu tu đạo đã tình cờ làm ra đậu phụ. Chả hiểu pháp sư Trung Hoa làm ăn kiểu gì, luyện đan làm ra thuốc nổ …

Ý kiến khác cho rằng do môn khách Lưu An hiến đậu phụ lên, không phải do hắn làm ra, thứ này thậm chí lưu hành ở phương nam trước đó rồi.

Dù làm ra hay phổ biến, chắc chắn đậu phụ có liên quan tới Lưu An.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment