Lưu Trường mặt mày hài hước nhìn Lữ Sản.
"Sao trước kia trẫm không phát hiện ra ngươi có tài năng này nhỉ, lại còn có thể nói cho Giả Nghị phải á khẩu cơ đấy."
"Biết thế trẫm để ngươi làm quốc tướng cho rồi."
Lữ Sản cười còn khó coi hơn cả khóc, thiên hạ này còn có ai thảm hơn mình nữa không? Năm xưa vì Hiếu Nhân hoàng đế gánh bao tiếng ác đã đành, giờ còn phải vì cô mẫu đối phó với quần thần.
Hắn tất nhiên không hiểu ý nghĩa chính trị của chuyện này, chỉ cho rằng cô mẫu muốn thông qua mình đối phó với đám Giả Nghị.
Như hôm nay hắn lại lần nữa mặc giáp ra trận mắng hết một loạt từ Giả Nghị, Lưu Kính, Tô Ý, Lưu Lễ, Thái Phó ... Mặc dù ấp úng nhưng mà cũng nói hết ra lời phải nói, thành công gây ra một lần biện luận nữa.
Khi đám Lục Giả tán thưởng hô to đại tài, trong lòng Lữ Sản chỉ có sợ hãi.
Đối diện với Lưu Trường, hắn do dự chốc lát rồi quyết định nói thật: "Bệ hạ, thực ra ..."
"Được rồi, không cần phải nhiều lời." Lưu Trường trực tiếp cắt lời hắn: "Ngươi đừng nghĩ quần thần là bọn ngốc, ai chẳng biết ngươi được ai sai bảo? Mọi người vờ không biết thì ngươi yên tâm mà làm đi ... Bao năm qua tuy ngươi chẳng có công lao gì, nhưng giữ đúng chức phận, đủ tư cách tiến thêm một bước rồi. Làm cho tốt chuyện này, chống đỡ tới khi Tứ ca về sẽ có thưởng."
"Đa tạ bệ hạ."
Lữ Sản chẳng kích động, với thân phận của hắn đã không khát vọng mấy với quan chức nữa.
Đợi hắn đi rồi, Lữ Lộc nói:" Không bằng để thần làm, vị huynh trưởng này của thần ... Nhớ vài từ cũng khó rồi."
"Ngươi là cận thị của trẫm, bản thân ngươi lại có bao nhiêu gia sản, ngươi đi phản đối cải cách thuế má, người khác sẽ nghĩ gì?"
"Cũng phải ạ." Lữ Lộc lại nói:" Bệ hạ, Triều Thác cũng ra ngoài một thời gian rồi, hắn quản lý địa phương khá lắm, cường hào đại tộc ở địa phương được chính đốn sạch sẽ, không còn xà xẻo bách tính nữa ... Nay triều đường tiến hành một loạt cải cách, hắn không ngồi yên được nữa."
Lưu Trường kinh ngạc:" Triều Thác viết thư cho ngươi à? Ngươi là nội thần, sao có thể câu kết với quan viên địa phương."
"Bệ hạ quên rồi à, hắn được thái hậu ban hôn, là bổn tộc của thần ... Triều Thác ở trên triều không có bằng hữu, chẳng ai muốn hắn về, hắn chẳng biết tìm ai, nên viết thư cho thần."
Triều Thác là tên cuồng ma công tác, tới giờ chưa lập gia thất, thái hậu liền trực tiếp ban hôn ép hắn thành gia.
Lưu Trường chẳng biết Lữ gia lấy đâu ra nữ nhi như thế, chư hầu vương các nơi mỗi người cưới một, các đại thần thi thoảng cũng được một.
Tên Triều Thác này năng lực thì cấp tam công, nhưng thiếu xót trong tính cách quá nhiều, chẳng biết xuống địa phương có sửa được không.
"Chuyện này trẫm biết rồi, ngươi không cần để ý, nếu Triều Thác còn gửi thư tới, ngươi coi như không thấy."
"Vâng."
Trong Trường Lạc cung, Lữ hậu đang cười vui vẻ nghe Vương Xúc Long kể tình hình địa phương.
Vương Xúc Long cực kỳ ngoan ngoãn ngồi trước mặt thái hậu, kể tin tức các nơi.
Hắn là trưởng tôn của Vương Điềm Khải, hiện đang làm việc ở Trường Lạc cung, phụ trách công tác bảo vệ. Đương nhiên, hắn còn làm một nhiệm vụ nữa, liên lạc giúp đại phụ và thái hậu, đại phụ hắn luôn tìm được những việc thái hậu hứng thú, để hắn thay mình kể cho thái hậu.
Địa vị của Vương Xúc Long trở nên rất cao, làm việc cũng cẩn thận, không còn thân cận với ngoại thần nữa.
Nghe Vương Xúc Long kể, thái hậu cười thoải mái:" Cái tên Triều Thác đó, mệnh hắn định sẵn đối đầu với chư hầu vương, dù là hiền vương thì trong mắt hắn cũng là phản tặc, hắn không tin chư hầu vương ... "
Vương Xúc Long cười gật đầu:" Thái hậu nói đúng ạ."
"Triều Thác không thể về triều đường, chỗ thích hợp nhất với hắn là nước Lương, nếu hoàng đế triệu hắn về thì phải kịp thời báo cho ta."
Vương Xúc Long vâng lời, khi hắn chuẩn bị cáo từ chì chợt có cận thị đi vào, giao cho thái hậu một bức thư. Thái hậu không tránh hắn, mở thư xem tại chỗ.
Khi thái hậu xem hết nội dung thì mặt cực kỳ âm u, còn xem đi xem lại mấy lần.
Lúc thế này Vương Xúc Long càng không dám lên tiếng, thái hậu trông rất phẫn nộ.
"Ngươi thay ta đi nước Ngô một chuyến."
"Dạ?"
Lữ hậu nghiêm mặt nói: "Vốn định để đại phụ của ngươi đi, nhưng đại phụ ngươi tuổi quá cao, ngươi đi thay đi. Ừm, trên phong thư này miêu tả một số chuyện rất không hay, nội đấu, đó là thứ ta ghét nhất. Ngươi đừng kinh động người khác, lấy danh nghĩa giám hải tới nước Ngô, thăm dò hư thực, nếu phát hiện những tình huống này là thật thì mời Đậu Y Phòng và Ngô vương hậu tới Trường An, nói là phụng lệnh của ta. Bên cạnh Ngô vương không thể thiếu người chiếu cố, bảo hộ tới ... Ngoài ra giết công tử Lưu Thiện,"
"Giết ạ ... Thần làm sao ..." Vương Xúc Long chưa làm loại chuyện này bao giờ, môi run lên:
Lữ hậu lại căn dặn:" Về tìm đại phụ ngươi, ông ấy sẽ dạy ngươi phải làm thê nào."
Khi Vương Xúc Long rời Trường Lạc Cung, chân liêu xiêu.
Tuy thời gian qua hắn giúp đại phụ truyền cho thái hậu rất nhiều tin tức đáng sợ, thậm chí cả suy nghĩ đáng sợ, nhưng hắn chưa bao giờ làm.
Hắn cũng chưa bao giờ ngờ tới một ngày mình đi giết nhi tử của chư hầu vương, chỉ nghĩ thôi đã sợ hãi.
Khi hắn trở về nhà, Vương Điềm Khải đang nhàn nhã tắm nắng.
Thấy tôn tử mặt mày nhợt nhạt đứng trước mặt, đôi mắt đờ đẫn, ông vội đứng dậy: "Làm sai chuyện gì?"
"Không phải đại phụ ... Người xem cái này."
Vương Xúc Long cẩn thận lấy thư trong lòng ra, còn nhìn trái có phái xem có ai không. Vương Điềm Khải bực mình giật lấy thứ:" Xem cháu kìa, sao phải sợ thế?"
Ông ta xem từ đầu tới cuối, xem từng chữ, tới khi xem xong sắc mặt không đổi.
"Đây không phải chuyện nhỏ." Vương Điềm Khải đặt thư xuống: "Nay triều đình mở biển, địa vị nước Ngô ngày càng quan trọng, lúc này nước Ngô có vương hậu cuồng vọng, có công tử khinh nhục huynh đệ của mình, không phải chuyện tốt. Sức khỏe Ngô vương không tốt, vương hậu vẫn khỏe mạnh, thái tử tạm được, nhưng hiển nhiên không phải hạng cứng rắn, sao quản nổi a mẫu, thậm chí không quản nổi đệ đệ."
Vương Xúc Long đắng miệng nói: "Thái hậu bảo cháu đi điều tra việc này, thực chất đón hai vị phu nhân về Trường An, còn giết công tử Lưu Thiện."
"Cháu lớn rồi, rốt cuộc được thái hậu thừa nhận rồi ... Ta cứ đợi ngày này mãi." Vương Điềm Khải nói mà mắt đỏ hoe:
Vương Xúc Long đần mặt, phải giết nhi tử của chư hầu vương mới là trưởng thành à, nhắc nhở:" Đại phụ ... Đó là đích tử của Ngô vương đấy ..."
"Sợ gì, chẳng qua là một công tử thôi, nếu thái hậu bảo giết thì giết đi, bảo cháu giết là vì không muốn làm lớn chuyện, thích hợp nhất là bệnh mất."
"Đại phụ, vì sao không lưu đầy hay lao dịch?"
"Lao dịch là chuyện bệ hạ làm, thái hậu xưa nay giết được là giết, không cho cơ hội nào hết. Ta thấy so với bệ hạ, thái hậu mới là giải quyết vấn đề từ gốc rễ."
Vương Xúc Long không dám nhiều lời, lòng lẩm bẩm, giết người gây ra vấn đề, đúng là giải quyết tận gốc vấn đề.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com