Ngoài cửa truyền vào tiếng chống quải trượng, giáp sĩ đẩy cửa ra, Lữ hậu xuất hiện.
Lưu Hằng cửa mình bò dậy, vội vàng hành lễ: "A mẫu ..."
Lữ hậu đi tới, đỡ Lưu Hằng lên:" Không cần quá bi thương, ta và a mẫu ngươi thường thư từ qua lại ... Bà ấy luôn yêu thương ngươi, tự hào về ngươi, thường nói với ta, đời này không có thành tựu gì, chỉ hài lòng là dạy ra được đứa nhi tử giỏi giang."
Nói rồi ngồi giữa hai huynh đệ:" Ngươi là đứa bé tốt, a mẫu ngươi nhỏ hơn ta một chút, tuổi quá hoa giáp mà mất là hỉ tang, không cần quá bi thương."
Đây là lần hiếm hoi Lữ hậu thể hiện ôn nhu ngoài Lưu Doanh và Lưu Trường, ánh mắt bà nhìn Lưu Hằng: "Còn ta nữa, sau này có chuyện gì cứ tìm ta nói."
Lưu Trường trầm tư chốc lát hỏi: "Vậy con tìm ai?"
Không khí ấm áp bị phá hoại một cách thô bạo, Lữ hậu trừng mắt lên:" Giờ là lúc nói đùa đấy à?"
"Nếu linh hồn của Bạc phu nhân tới Trường An, con nghĩ bà ấy nhất định mong Tứ ca nói cười, vui vẻ." Lưu Trường cãi:
Lữ hậu lờ y đi: "Ngươi chuẩn bị khi nào đi?"
"Con muốn lên đường ngày mai."
Mẹ đẻ qua đời, Lưu Hằng chắc chắn phải về, Lưu Trường dù không nỡ, nhưng cũng không giữ lại. Y rất lo lắng cho Tứ gia, xem ra phải phái thái y đi cùng.
Khi Lưu Trường về Hậu Đức Điện, lòng rất bi thương.
"Bạc phu nhân qua đời, huynh trưởng ta mất đi mẹ đẻ, a mẫu ta mất đi hảo hữu duy nhất để tâm sự ..."
Lữ Lộc vội an ủi: "Không phải còn có Sơn Đô hầu sao ạ, ông ấy thường bái kiến thái hậu ..."
"Đúng là còn Sơn Đô hầu, nhưng mỗi lần ông ta bái kiến a mẫu, ta phải phái người theo dõi, sợ ông ta lại đào đâu ra được mấy bộ giáp."
"Bệ hạ, thế Tây Đình vương và vương hậu có phải về không? Dù sao cũng là tôn nhi, đại mẫu qua đời không hợp hiếu đạo."
Lưu Trường nhớ ra: "Phải rồi, còn cả thằng nhãi đó nữa ... Ài, để hắn đi đi, hắn lâu rồi không gặp a mẫu và huynh đệ, bảo hắn đem cả .. Ngươi đi gọi Chương tới đây đã."
Rất nhanh Lưu Chương tới trước mặt Lưu Trường.
"Tình hình Khải ra sao?"
"Bệ hạ, thời gian qua Tây Đình phát triển rất tốt, thương nghiệp ..."
"Ý trẫm nói gia sự của hắn kìa." Lưu Trường cắt lời:
"Bệ hạ, từ khi Lật Cơ bị ... Ừm, bệnh nặng, hậu cung Tây Đình vương liền yên ổn, nói ra cũng lạ, nữ nhân đó vừa đi một cái, thiếp thất của Khải đều hoài thai sinh con."
"Đều? Giờ hắn nhiều con lắm à?"
"Vâng ạ, mấy đứa bé đó tuổi chỉ chênh nhau vài tháng, gần như sinh cùng năm, số con của hắn vượt qua cả Bắc Đình vương, đi sau tới trước."
"Tên là gì thế?"
Lưu Chương đem tên mấy đứa con Lưu Khải kể ra:" Đứa mới sinh gần đây, vì mẹ đẻ được sủng ái, sợ nó chết sớm, nên lấy tên thấp kém, gọi là Trệ."
"Hả? Lưu Trệ à? Tiểu Trư à? Tên kiểu gì thế?" Lưu Trường không kìm được lắc đầu liên hồi:" Thằng nhãi đó thảm quá, trong triều có một số tên gian tặc, luôn gọi trẫm là lợn rừng sỉ nhục trẫm, trẫm khoan dung độ lượng, không hề để ý. Nhưng thằng nhãi này vừa sinh ra đã bị đặt cho cái tên như thế, muốn cãi cũng không được, lợn rừng và tiểu trư, đúng là có duyên phận."
Lưu Chương cúi đầu vờ không nghe thấy, làm gì có gian tặc nào to gan thế, thiên hạ này chỉ có ba người dám gọi thiên tử là lợn rừng.
Mà chẳng ai trong số đó chọc vào được.
"Thôi bỏ đi, để Khải dẫn con và vương hậu tới nước Ngô tiễn chân đại mẫu, coi như hắn và người nhà gặp mặt một lần."
Lưu Trường hạ lệnh xong lại bảo Lữ Lộc tìm ít thái y, theo Lưu Hằng tới nước Ngô.
Lưu Hằng mau chóng xuất phát, đi rất vội vàng, mà người phản ứng mạnh nhất, chẳng phải ai khác, là Giả Nghị.
Giờ không còn ai ngăn bọn họ cải cách nữa, nhưng Giả Nghị liền hoảng, Lưu Hằng đi rồi, hắn làm ra chính sách không ai kéo chân, chỉ cho hắn biết sai ở đâu mà sửa phải làm sao?
Tất nhiên còn Lục Giả thay Lưu Hằng làm phe phản đối, nhưng ông ta vẫn kém Lưu Hằng.
Đột nhiên có thêm một người nữa, làm tất cả mọi người đều rớt hàm.
Vì người đó là Hào hầu Lữ Sản.
Lữ Sản công khải phản đối Giả Nghị, đồng thời dâng thư lên hoàng đế, làm mọi người cảm thấy vị huynh đệ này điên rồi. Nhưng khi hắn nói ra những khiếm khuyết và tính nguy hại của chính sách, mọi người rớt hàm lần nữa. Thế là Lữ Sản dùng một tốc độ cực kỳ khủng bố nhanh chóng tụ tập bên cạnh một đám đại thần, áp lực vượt quá Lưu Hằng.
Giờ thì những người trước kia coi thường Lữ Sản đều thân thiết gọi một tiếng Lữ công.
Lữ Sản lần nữa chắn trước mặt Giả Nghị, suất lĩnh quần thần, phê phán quyết của hắn hôm nay.
"Tiêu chuẩn của tứ thuế không được thay đổi? Ngươi điên à? Cửa hiệu diện tích mười mẫu và quán nhỏ mười bước nộp thuế giống nhau? Nhà ăn ở Trường An và Tây Đình cũng phải nộp thuế giống nhau?"
"Có thể dựa theo thu nhập phân chia, nhưng không còn là tứ thuế nữa." Giả Nghị phản bác:
Lữ Sản không bận tâm, cứ vậy mà nói:" Ngươi phải suy xét tình hình địa phương khác nhau, quán xá mở mỗi nơi, hao phí và thu nhập không tương đồng, nếu dùng chính sách tương đồng, đó là bất công."
Giả Nghị không dám tranh luận nữa.
Hắn sợ nói thêm vài câu, vị quân hầu này quên mất lời thoại.
Thông minh như Giả Nghị làm sao không nhìn ra, Lữ Sản đột nhiên chắn trước mặt mình là được thái hậu sai khiến, có thể tìm ra sơ hở chính sách của mình, còn bình phẩm chê bai, trừ thái hậu ra, Giả Nghị không nghĩ ra ai khác. Lữ Sản chắc chắn là không, mười tên Lữ Sản cộng vào cũng chẳng làm nổi.
Có thái hậu trấn giữ cho mình, thế cũng không tệ.
Trên triều mắng mỏ Giả Nghị một trận, Lữ Sản về tới phủ, chính bản thân hắn còn không tin. Hắn cúi đầu xem lời thoại viết ở ống tay áo, khẳng định mình không nói sai mới thở phào.
Phu nhân của hắn vui lắm, còn rót trà cho hắn:" Ha ha ha, thời gian qua chàng dương danh Trường An đấy, có không ít học giả tới nhà bái phỏng."
Lữ Sản chỉ thấy đắng miệng:" Nàng không biết hôm nay ta đối diện với Giả Nghị hoảng thế nào, ta chẳng hiểu hắn đang nói gì, ta cũng chẳng hiểu mình nói gì .. Cứ phải nhìn chằm chằm vẻ mặt của người khác, sợ mình nói sai. Nàng nói xem, sao cô mẫu tìm ta làm việc này? Tìm Lữ Lộc có phải tốt không? Không thì tìm Vương Điềm Khải ấy."
“Lục Giả còn muốn tới bàn bạc với ta, ta khổ quá.”
Vương phu nhân trừng mắt:" Được làm việc cho thái hậu là vinh hạnh của chúng ta, chớ than vãn nữa, mau trời Trường Lạc cung gặp cô mẫu đi, tránh mai không biết phải nói gì."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com