Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1122 - Chương 1122: Khi Người Ta Già.

Chương 1122: Khi người ta già.

Đuổi được khách không mời đi rồi, Loan Bố sai hạ nhân chuẩn bị xe ngựa ra ngoài, điểm đến là phủ Trương Thương.

Tuổi Trương Thương đã cao lắm rồi, qua sinh nhật trăm tuổi, ngay cả răng cũng rụng hết, thậm chí không cách nào ăn uống. Bên ngoài có tin đồn, Trương Thương chỉ có thể bú sữa thay cơm, đối với tin đồn này, quần thần không rõ thật giả, nghe có vẻ hoang đường, nhưng với Trương Thương có vẻ hợp lý.

Tuy răng rụng hết, toàn thân yếu ớt, thần trí của ông vẫn hết sức tỉnh táo.

Ông ta thậm chí còn nghiên cứu vấn đề nan giải trong số học, chính sách triều đình.

Khi Loan Bố tới, Trương Thương vẫn có thể rời giường tiếp khách.

Loan Bố lại không dám để ông ngồi trò chuyện với mình, tới tuổi này, Trương Thương là điềm lành trong điềm lành rồi, dù ông có vung tay tát hoàng đế cũng không thể hỏi tội, những người già tay cầm thọ trương có thể miễn tử hình. Thấy Loan Bố tới, Trương Thương rất vui, lấy một bản văn chương đưa hắn.

"Ta nghe nói thuyết quỷ thần lại lần nữa thịnh hành, cho nên viết cái này, gọi là Vu cổ luận."

Loan Bố mới chi nghe tiêu đề mà bất giác đã run tay.

Trương Thương cười khà khà:" Năm xưa đám Vũ Tối nguyền rủa bệ hạ, bệ hạ phản bác lại thuyết quỷ thần, lệnh cho phương sĩ trong nước nguyền rủa mình. Lão phu năm xưa tuổi cao nhất, cũng mời đám phương sĩ tới nguyền rủa, ngươi xem đi ... Lão phu đã quá một trăm rồi. Ha ha ha, đám phương sĩ đó thì đều chết không còn một ai. Còn cả Triệu Đà, ông ta ít hơn ta mấy tuổi, nhưng giờ vẫn có thể dùng quải trượng tỉ thí với giáp sĩ, cho nên cái gọi là vu cổ rất vô dụng."

"Bất kể quỷ thần có tồn tại không thì nó cũng không biến hóa bởi sức người, vì thế thuận theo tự nhiên thôi.

Loan Bố cầm văn chương của Trương Thương lên xem, rất xuất sắc, lấy bản thân làm ví dụ, kết hợp với học thuyết Tuân Tử phê phán thuyết quỷ thần không đáng một xu.

"Không thẹn là Trương tướng, trăm tuổi rồi còn viết được văn chương thế này."

Trương Thương thở dài nhìn hai chân:" Chỉ tiếc hai chân ngày một yếu, nhiều lúc không đứng lên được nữa ... Ta càng lúc càng muốn đi gặp sư phụ."

Loan Bố vội hành lễ:" Trương tướng chớ nói thế, chuyện trong nước chưa thể thiếu ngài."

"Có gì đâu, bảy mươi là hỉ tang, ta trăm tuổi mới mất là đại hỉ." Trương Thương cười nói, hoàn toàn không thấy sợ hãi trước cái chết, cực kỳ thoáng đạt:

"Ngươi tới tìm ta có chuyện gì? Vì chuyện người Hồ hay vì thái tử? Hoặc thuế má?"

Loan Bố không bất ngờ khi Trương Thương vẫn biết chuyện triều chính: "Bẩm Trương tướng, vì chuyện thuế má."

"Ta không phải quốc tướng nữa, ngươi gọi quân hầu là đủ."

"Trương tướng luôn là Trương tướng, không thay đổi gì cả."

Ông già nghe thế cũng vui lắm, giúp Loan Bố phân tích chuyện thuế má, Loan Bố vội vàng ghi lại.

"Giả Nghị soạn ra luật thuế này đang bảo vệ thương cổ đấy, đại thương và tiểu thương nộp thuế không như nhau, thuế kiểu này là tai họa với đại thương như Lữ Lộc, còn với tiểu thương sẽ giảm bớt ám lực, khiến thương nghiệp dân gian phát triển ..."

Loan Bố nghe rất chăm chú, lời giải thích của Trương Thương, nhờ gợi mở của ông Loan Bố rốt cuộc cũng có manh mối xử trí việc này.

Cuối cùng Trương Thương dặn:" Cách giải quyết tốt nhất là lui hai bước tiến một bước thôi, tức là hai bên đều nhượng bộ, cho họ trình bày suy nghĩ của mình, sau đó người lấy biện pháp trung hòa, dựa vào ý nghĩ bản thân, tiến lên một bước."

"Chủ yếu vì ngươi còn trẻ, đám lão thần trên triều cậy già lên mặt, ngươi lại không dám nghiêm khắc với họ. Thế này đi, sau này còn kẻ nào cậy già lên mặt thì ngươi phái người đi đón ta, ta cho bọn chúng biết già thực sự là thế nào."

"Ta mà cậy già thì không ai đỡ nổi."

Không bao lâu sau triều đường chính thức dùng sách lược của Giả Nghị, bắt đầu cải cách thuế má.

Triều đình hừng hực khí thế, địa phương cũng dựa theo chính sách triều đình mà thay đổi.

Là người phụ trách chính của chuyện này, Giả Nghị không dám có chút lơi lỏng nào, tuy bề ngoài tỏ ra rất tự tin, nhưng hắn cực kỳ cẩn thận, tựa như đi trên băng mỏng.

Loan Bố không phụ thân phận quốc tướng của mình, hắn không ngừng điều tiết tranh cãi trên triều, nhiều lần ra mặt khiến cải cách thuế được tiến thêm một bước.

Lưu An cũng ra mặt viết văn chương về cải cách thuế, đồng thời còn tích cực tham gia thao tác thực tế, đem tư tưởng của mình vào chỉ đạo cải cách.

Quần thần trong triều đồng tâm hiệp lực, triều chính vững vàng tiến lên.

Đúng lúc này Lưu Hằng không còn tâm tư đối đầu với Giả Nghị nữa, vì nước Ngô truyền tới tin dữ, mẹ đẻ của hắn, Bạc phu nhân qua đời.

Lưu Hằng khi đó đang ở phủ ngự sử, hay tin ngất xỉu tại chỗ.

Thái y phủ như sôi lên, cuống cuồng tới cứu chữa, khó khăn lắm Lưu Hằng mới tỉnh lại.

Lưu Trường ngồi bên, cứ nắm chặt tay Lưu Hằng.

"Tứ ca, chớ dọa trẫm, thuế má không cải cách nữa, thuế nông bỏ hết, trẫm miễn hết các loại thuế cũng được, nhưng huynh đừng dọa trẫm như thế ..."

Mặt mày Lưu Hằng nhợt nhạt, hắn nằm trên giường đờ đẫn nhìn phía trước, Lưu Trường chưa bao giờ thấy tứ ca như thế.

Trong ký ức, bất kể lúc nào, Tứ ca đều bộ dạng mọi việc nắm trong tay, bây giờ trông yếu ớt như thế, Lưu Trường rất lo cho sức khỏe của huynh trưởng.

Mấy năm qua, y học của Đại Hán có tiến bộ lớn, mới đầu địa vị y giả không cao, vì thuyết quỷ thần tràn lan, khiến địa vị vu sư cao hơn y giả. Bách tính không dám vô lễ với vu sư, nhưng chuyện đánh đập y giả lại xảy ra thường xuyên. Nhờ Lưu Trường coi trọng y thuật, đả kích quỷ thần, nên địa vị y giả mới được xoay chuyển.

Tứ ca còn trẻ lắm, chỉ cần chịu khó tĩnh dưỡng chữa bệnh sẽ khỏi thôi.

Lưu Hằng thẫn thờ rất lâu mới có phản ứng, quay sang đệ đệ ở bên:" Trường, đệ có tin quỷ thần không?"

Lưu Trường im lặng, không trả lời, thái độ của y với chuyện này rất rõ ràng.

"Tuổi càng cao, ta càng tin quỷ thần, ta nghĩ sau khi mất có thể gặp thân bằng hảo hữu, gặp a phụ, a mẫu ... Mấy năm qua ta chỉ lo việc của mình, không báo đáp được a mẫu. Ta vốn nghĩ bận rộn vài năm liền về với a mẫu ..."

"Ta không gặp được a mẫu nữa." Lưu Hằng rõ ràng bị đả kích lớn:

Lưu Trường bấy giờ mới lên tiếng:" Trẫm không tin quỷ thần, nhưng trẫm tin, khi chúng ta nhắm mắt lại, họ sẽ đón chúng ta ... A phụ, đại ca, nhị ca, cữu phụ, còn các trọng phụ nữa ... Họ đều sẽ đến."

Lưu Hằng lần nữa rơi lệ:" Ta chưa làm được gì cho a mẫu."

Trương Thương già tới rụng hết răng phải bú sữa có ghi lại trên lịch sử.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment