Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1121 - Chương 1121: Bảo Thủ Và Cải Cách.

Chương 1121: Bảo thủ và cải cách.

Nhìn hoàng đế mặt mày kích động, còn vung chân vung tay Tào Xu thu lại số giấy kia:" Bệ hạ, đừng kích động thế, An tài học thế nào, không phải bệ hạ biết từ lâu rồi à?"

"Trẫm biết, nhưng người thiên hạ đều biết rồi, ai ngờ được chứ, trẫm còn có thể sinh ra đứa con như Khổng Tử." Lưu Trường cười sắp rách cả mép rồi:

Tào Xu lườm y:" Bệ hạ chớ nói linh tinh, học vấn của An dù cao tới mấy cũng không thể so với thánh hiền."

"Bằng vào cái gì mà lại không thể so, Khổng Tử năm hơn hai mươi tuổi có thành tựu này không? Nhi tử trẫm không tầm thường, sớm muộn gì cũng thành thánh hiền một đời."

Đúng lúc này Lưu Linh nhảy nhót đi vào:" A phụ."

Lưu Trường vội bế nữ nhi lên, đưa văn chương kia cho nó xem:" Con xem này, ngôn luận của huynh trưởng con, lời thánh hiền đấy."

Lưu Linh hết sức tự hào nói:" Không cần xem, con sớm biết đại ca có thể nói ra lời thánh hiền rồi."

"Ồ, sao vậy?"

"Hồi trước Mao công bảo con viết một bài văn về hiếu đạo, con trộm văn chương của đại ca nộp cho Mao công, nói là con viết. Mao công xem xong, thần sắc kích động, sau ba bốn ngày không nói thành lời ... Sắc mặt khó coi lắm."

Tào Xu lạnh giọng:" Lần sau con chép luôn văn Khổng Tử cho ông ấy xem, ông ấy còn kích động hơn đấy."

Lưu Linh lè lưỡi với Tào Xu rồi trốn vào lòng a phụ.

Lưu Trường trách:" Con còn nhỏ, chớ dùng ngữ khí như thế!"

"Chuyện đó mà bệ hạ cũng bênh được à?" Tào Xu phẫn nộ:" Hai cha con bệ hạ đứng thẳng cho thiếp."

Hai cha con vội vàng cung kính đứng trước mặt Tào Xu a mẫu, nghiêm túc nhận tội.

Lưu An có thể nói là một trận thành danh, thắng bại kỳ thực đã xác định từ trước rồi, nhưng sức ảnh hưởng thì không ngờ tới.

Khi những suy nghĩ và chủ trương của hắn được truyền đi, danh vọng hắn tích lũy bao năm tức thì thành trợ lực, môn khách khắp nơi đua nhau giảng giải chuyện của hắn, tiếng tăm của Lưu An nhanh chóng truyền khắp các nơi, lấy được danh vọng lớn, thậm chí gây ra một đợt trăm nhà đua tiếng mới.

Dù ở quốc gia xa xôi như Tây Đình cũng bị chuyện này ảnh hưởng.

Lưu Khải nhanh chóng hạ lệnh ủng hộ thái tử, phát ra một loạt mệnh lệnh, trong đó nghiêm khắc cấm chỉ phù đồ xây chùa, cấm chỉ ra vào Tây Đình, coi mình là cánh cửa của Đại Hán, vì Đại Hán ngăn cản thứ vô dụng.

Tuy thế Đại Hán vẫn còn nhiều mối lo khác.

"Ngự sử công! Chúng ta đi tìm bệ hạ đi."

Lục Giả không nhịn được nữa, sắc mặt hắn đỏ bừng, ngồi trước mặt Lưu Hằng, phẫn nộ nói:" Loan Bố là người không có chủ trương của mình, bất kể chúng ta hay Giả Nghị đi tìm hắn, thái độ của hắn đều thế cả, không ủng hộ cũng không phản đối, nên đi tìm bệ hạ, để bệ hạ đưa ra kết luận."

Lưu Hằng liếc ông ta một cái:" Tìm bệ hạ cũng vô ích."

"Làm sao lại vô dụng chứ?"

"Chỗ bệ hạ thì a dỗ bệ hạ vui, người đó đúng, bệ hạ có hiểu mấy thứ này đâu."

Lục Giả trầm mặc:" Lời của ngự sử phải lắm, nhưng tên nhãi Giả Nghị đó từng bước lấn tới, lại có Lưu Kính làm nanh vuốt, hết sức ngông cuồng, chúng ta phải làm sao?"

Hiện Lưu Hằng và Giả Nghị vẫn tranh chấp vấn đề thuế mới. Giả Nghị muốn phế bỏ loại thuế phụ khác, tiến hành quy định thống nhất, cái này không ai phản đối. Nhưng Giả Nghị muốn lập lại thuế nông, ngoài ra thiết lập tăng thuế, cấu thuế, tứ thuế, thương thuế, cá thuế, sơn thủy thuế, phòng thuế, xa thuyền thuế, khế thuế, cảng thuế, xa chu cấu trí thuế .... Tổng cộng hơn mười ba thứ thuế.

Lưu Hằng cho rằng, Giả Nghị quá cấp tiến, cái khác không nói, sơn thủy thuế là sao? Xưa nay bách tính sống gần núi kiếm ăn nhờ núi, sống gần sông kiếm ăn nhờ sông, vậy mà hắn muốn bách tính nộp thuế sự dụng tài nguyên sơ thủy, thế là ý gì?

Giả Nghị cho rằng, thuế má Đại Hán hiện nay không thể thỏa mãn chi tiêu tài chính, muốn giải quyết phải tăng nguồn thuế, hoàn thiện chế độ thuế, lấy của dân, dùng cho dân. Chỉ cần không lập thuế suất quá cao thì không phải chính sách hại dân.

"Thiết lập nhiều loại thuế như vậy, nếu gặp phải quân vương hiền minh thì không sao, nhưng gặp phải hoàng đế tham lam dùng thứ này để vơ vét, có thể hại chết một nửa bách tính ... Tân thuế đám Giả Nghị đưa ra rất hoàn thiện, nhưng ẩn họa thì quá lớn, hơn nữa triều đường đưa chính sách là một, địa phương thực hiện lại là chuyện khác, một khi không cân thận sẽ khiến bách tính lầm than."

"Rất nhiều chính sách tốt, có thể nói là ưu đãi bách tính, nhưng thực hiện lại thành thứ hại dân." Lưu Hằng lo lắm, là người có tầm nhìn, hắn luôn chuẩn bị cho các tình huống xấu nhất sẽ xảy ra, hắn không chỉ nhìn vào hiện tại mà nhìn nhiều năm sau, xem xét trọn vẹn các phương diện:

"Vậy chúng ta phải làm sao?"

"Ép Giả Nghị phải nhượng bộ, đương nhiên chúng ta cũng phải lùi vài bước, trước tiên bắt đầu từ thương thuế đi."

Lục Giả tuy không muốn nhưng chỉ đành chấp thuận.

Nhưng đối diện với sự nhân nhượng của Lưu Hằng, Giả Nghị vẫn cực kỳ bất mãn.

"Ta thật không hiểu, chẳng lẽ ông ta đưa ra được chính sách thuế hoàn thiện hơn ta à? Ta cùng rất nhiều đại thần bàn bạc mới định ra được, nhưng vị cữu phụ kia của ta lại không đồng ý, cứ lo trước sợ sau thì sao làm được việc lớn."

Lưu Kính hết sức tán đồng.

"Đúng vậy, riêng biến chủng của thương thuế khiến thương cổ, hào cường muốn trốn cũng không trốn được. Ngự sử cái gì cũng tốt, chỉ là quá nhát gan, gặp chuyện không nghĩ tới cái lợi, chỉ nghĩ tớ cái hại, mà chính sách luôn có được mất, làm gì có cái nào không có ẩn họa? Chúng ta chỉ có thể cố gắng giảm bớt ẩn họa, tăng cường cái lợi, ngự sử không nghĩ thế."

"Tiếc cho chính sách tốt không được thi hành, đúng là bất hạnh của Đại Hán."

Hai người càng nói càng to.

Loan Bố rốt cuộc không nhịn được, đặt tấu chương xuống nhìn hai người đang la lối trước mặt mình.

Giả Nghị vội cười nói:" Loan công, không sao, ngài tiếp tục làm việc đi, bọn ta thấy ngài bận rộn nên không quấy nhiễu, chỉ nói chuyện của mình thôi, ngài cứ làm việc đi."

"Nước bọt ngươi sắp bắn vào mắt ta rồi, còn xem cái gì?" Hiền lành như Loan Bố rốt cuộc không nhịn được:

"Đại sự triều đường không thể tùy tiện đưa ra kết luận, nếu ngự sử đã nhân nhượng một bước, các ngươi cũng đừng cố chấp nữa, thi hành từng bước một đi, bắt đầu từ thương thuế. Cần phối hợp cứ tới tìm ta."

"Nhưng những chính sách này phối hợp với nhau, sao có thể tách riêng .."

"Không cần nhiều lời nữa."

Loan Bố chỉ nói đúng một câu, tiếp tục xem tấu chương, Giả Nghị và Lưu Kính đành đứng dậy cáo từ rời tướng phủ.

Trên lịch sử Giả Nghị từ vụ này mà bị Lưu Hoằng đưa xuống địa phương, sau hắn u uất mà chết.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment