Khi Lưu Trường về hoàng cung, còn chưa kịp hàn huyên với hoàng hậu thì đã bị thái hậu gọi tới Vĩnh Thọ Điện, đây cũng là chuyện có thể dự đoán trước, nên Lưu Trường không sợ.
Lữ hậu cực kỳ bất mãn với hành vi của Lưu Trường, phẫn nộ nâng gậy lên, đây chỉ là động tác thói quen thôi, bà không đủ sức đánh thằng nhãi này nữa, đánh y cũng không đau mà bản thân lại mệt.
"Thứ ngu xuẩn không bao giờ biết nhớ! Ngươi khỏe lắm chứ gì?"
"Ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi kinh xuất như thế, làm bị thương bản thân thì sao?"
Lưu Trường cúi đầu, bất kể bị a mẫu mắng mỏ ra sao cũng không dám cãi.
Đợi a mẫu mắng mệt rồi, Lưu Trường mới lén lút ngẩng đầu lên, cẩn thận biện giải một câu:" A mẫu, thứ đó chỉ có bề ngoài thôi, còn chẳng nặng bằng Ngũ ca con ấy chứ."
"Con luôn ghi nhớ lời a mẫu mà, cái gì mà tượng vàng mười trượng, toàn là đồn thôi vớ vẩn. Cái tượng đó chỉ ngang cao con thôi, con thuận tay là nâng được, không vất vả gì, không tin a mẫu hỏi Lộc mà xem."
"Huống hồ đám phù đó xây chùa miếu ở lăng a phụ con, con làm sao nhịn được? Đập tượng còn là nhẹ, con chưa giết người cơ mà."
Lữ hậu cười nhạt:" Từ khi nào mà ngươi trở nên có hiếu thế?"
"Đại Hán ta lấy hiếu trị thiên hạ, con thân là thiên tử ắt chí hiếu, không ai sánh bằng."
"An đi Lũng Tây rồi."
Lưu Trường ngớ người:" An ấy ạ, nó đi Lũng Tây làm cái gì?"
"Đương nhiên là vì xử lý hậu quả cho đứa không ra gì ngươi rồi, chỉ nghe thấy cha giải quyết vấn đề cho con, chưa thấy ai như ngươi, đi gây chuyện để con cái phải giải quyết. An dẫn đám môn khách tới Lũng Tây, nói là biện luận học vấn với đám phù đồ."
Lưu Trường à một tiếng:" Chắc là chủ ý của Tứ ca rồi, thằng nhãi An học vấn không bằng con, nhưng đối phó với mấy người Hồ thì khác gì dùng thuốc nổ đi giết ruồi ... Con chỉ đập chùa của họ, còn nó muốn đập cả bát cơm."
Thấy Lưu Trường dương dương đắc ý không biết hối cải là gì, Lữ hậu cũng chẳng buồn mắng nữa:" Bớt chơi bời đi, chuyện này phải thông qua chính sách đưa vào quy phạm, bảo Lục Giả làm, nếu làm không tốt, chỗ ta có nhân tuyển."
"Con biết rồi." Lưu Trường cười hì hì sán tới:” A mẫu, con đói rồi, chạy một mạch từ Lũng Tây về đây, còn chưa được miếng nào bỏ bụng.”
"Bệ hạ, thần chúc mừng bệ hạ!"
Khi Lục Giả tươi roi rói xuất hiện ở Hậu Đức Điện, Lưu Trường cũng phải giật mình.
"Cái gì, ngươi cũng biết trẫm dùng sức nâng tượng vàng rồi à?"
Nụ cười Lục Giả đông cứng, đó có phải là chuyện đáng mừng đâu, ông ta điều chỉnh lại nội tâm mới nói:" Là thái tử điện hạ cùng phù đồ biện luận đã truyền khắp nơi, có người ghi chép lại ... Các học phái lớn đều sục sôi, đang bàn luận chuyện này, xin bệ hạ ghé mắt."
Lưu Trường nhận lấy nội dung Lục Giả đưa cho.
Lục Giả vô cùng phấn khích, thao thao bất tuyệt: "Không ngờ học vấn của điện hạ đã tới mức này, hai bên biện luận suốt cả ngày, ba Hồ tăng ngất xỉu tại cỗ, hai bái lạy thái tử đi theo học Hoàng Lão, số còn lại hổ thẹn không dám gặp ai, che mặt chạy mất rồi."
"May có người ghi lại nội dung biện luận, điện hạ xuất khẩu thành văn, học vấn sâu tới làm người ta kinh ngạc."
"Nho gia xem xong thì biến sắc, cá vị đại nho tranh nhau đọc, Thân Bồi đóng cửa ở phủ, nghe nói có được cảm ngộ từ học vấn của thái tử."
"Mặc gia Triệu oán trực tiếp biểu thị lấy trích dẫn của thái tử về Mặc gia làm phương hướng phát triển sau này."
"Hoàng Lão sôi trào, bậc đại gia thoái ẩn sơm lâm cũng bị kinh động, lũ lượt xuống núi, nói muốn bái kiến thánh hiền."
Lưu Trường nhíu mày xem nội dung biện luận, thi thoảng gật gù:" Ừm, nói hay lắm, học vấn không tệ, không có khiếm khuyết gì, cũng được."
Lục Giả vẫn kích động:" Bệ hạ xem này, đây đâu phải là biện luận, đây là giảng học rồi! Không, phải nói là lời thái tử nói đã có thể lập học phái riêng rồi ... Hoàng Lão may mắn làm sao."
Lưu Trường chăm chú xem hồi lâu, vui mừng vuốt râu:" Thằng nhãi này nói hay lắm, rất giống ý trẫm."
"Đã có ngươi đem lời thái tử biên soạn thành sách, nói xem đây là kinh điển trấn phái của Hoàng Lão, sau này không phải thái tử nghiên cứu kinh điển của người khác, mà là người khác nghiên cứu kinh điển của thái tử ..."
Lưu Trường lại gật gù, kỳ thực y chẳng hiểu mấy thứ này, Lưu An không nói tiếng người, muốn hiểu điều hắn nói, phải đọc nát trăm cuốn sách. Lưu Trường không hiểu sao cái đầu nhỏ lại chứa nhiều kiến thức như thế, cũng như Lưu An không hiểu được sao thân thể a phụ lại chứa đựng sức mạnh cường đại như thế.
Hai cha con này, một văn một võ đều có thiên phú siêu phàm, thật khó tin.
Lưu Trường mặc dù không hiểu nội dung trong tay, nhưng y hiểu lời Lục Giả nói.
Thằng nhãi đó không biết bị cái gì kích thích mà khi biện luận với Hồ tăng, đem Hoài Nam Tử sắp hoàn thành, ném vào mặt người ta ...
"Trẫm nâng người vàng rất nặng đấy ..."
Lục Giả không tiếp lời y:" Bệ hạ, xin bệ hạ cho một mình thần soạn chính sách tương quan, để Lưu Kính làm thì chẳng còn mấy người nữa."
"Được, được, ngươi đi làm đi."
Lưu Trường vùng tay lên, Lục Giả mau chóng rời nơi này, Lữ Lộc len lén thò đầu ra, muốn xem nội dung biện luận, Lưu Trường khinh bỉ:" Xem, xem đi, ngươi chỉ cần hiểu một câu là trẫm không xét nhà ngươi nữa."
Lữ Lộc xem một cái đúng là hoa mắt chóng mặt, vội vàng đặt sang bên:" Không hiểu, thần lúc còn nhỏ kết bạn không cẩn thận, đâm ra học hành không ra gì."
"Ngươi qua lại với loại như Táo thì hiểu được mới lạ." Lưu Trường hừ lạnh:" Thằng nhãi An đó cũng chẳng có gì ghê gớm, chẳng qua là thứ học vấn vô dụng thôi! Người nghiên cứu học vấn ở Đại Hán này nhiều lắm, hắn là cái thá gì? Nâng được đỉnh mới là đại trượng phu."
"Vậy trừ bệ hạ với Hạng Vũ thì không ai là đại trượng phu nữa à?"
"Tóm lại thứ này không quan trọng, ngươi ra ngoài đi, loại chuyện này không cần tuyên truyền.
Đợi Lữ Lộc đi rồi, Lưu Trường vội vàng đứng dậy cầm lấy tờ giấy kia, gấp cẩn thận cho vào ống tay áo, sải bước rời Hậu Đức Điện.
"Ha ha ha, Xu! Xem cho kỹ đi, kinh điển thánh hiền, bách gia im tiếng."
"Nhi tử trẫm đủ xưng thánh rồi."
"Chuyến này các đại gia Bách Gia không ngủ được rồi, đúng là con của trẫm."