Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1119 - Chương 1119: Đả Kích Kép.

Chương 1119: Đả kích kép.

"Xem chuyện hay ho a phụ ngươi làm đi!"

Lưu Hằng nhíu mày cực chặt, vỗ tay lên đống tấu biểu trước mặt, hết sức khó chịu trừng mắt với Lưu An ở trước mặt.

Lưu An thì mặt mày nhăn nhó.

"Trọng phụ ... A phụ cháu làm thế không phải là sai, mấy cái chùa đó ..."

"Việc làm thì không sai, nhưng hành vi thì sao? Người vàng mười trượng, hắn tưởng mình là ai? Lỡ làm bản thân bị thương thì sao? Chừng đấy tuổi rồi mà làm việc xốc nổi.”

Trong lòng Lưu An càng không biết phải làm sao, ngài thấy a phụ không đúng thì đi mắng a phụ, ngài gọi ta tới mắng làm gì?

Đại khái đoán được suy nghĩ của Lưu An, Lưu Hằng nói tiếp:" A phụ ngươi là người nặng nhẹ đều nghe không lọt, căn bản là không khuyên nổi, nhưng ngươi khác, ngươi là trưởng tử, phải để ý tình hình a phụ ngươi chứ! Phải xem chừng phái người khuyên can kịp thời!"

Đã nặng nhẹ đều không được, còn khuyên kiểu gì? Ngài là ca ca còn chẳng nói được đệ đệ, giờ bắt con đi nói a phụ mình?

Lòng thì than vãn, bề ngoài Lưu An chỉ có thể nói:" Trọng phụ nói đúng, đều là lỗi của cháu ..."

Lưu Hằng thở dài:" An, chuyện này do ngươi làm đi, a phụ ngươi không sở trường đối phó với loại người này, thông qua vũ lực khiến chúng sợ đấy, nhưng không chặn đứng được. Ngươi thích hợp làm việc này hơn a phụ ngươi."

"Ý trọng phụ là ..."

"Nếu bọn chúng tới truyền bá học vấn, vậy thì giảng giải học vấn với chúng đi."

Lưu An hiểu ngay, muốn thông qua biện luận hủy đạo tâm của người ta chứ gì? Cái này ác hơn a phụ nhiều lắm.

Lưu Hằng nghiêm túc dặn:" Ta biết trong môn khách ngươi có nhiều bậc đại gia học vấn, nhưng phải chuẩn bị kỹ càng, đừng để người ta lợi dụng ..."

"Trọng phụ, cái gì không dám nói, ở mặt học vấn, trên đời này không ai dẫm lên đầu cháu được đâu." Lưu An cực kỳ tự tin:

"Thế thì tốt, nhưng đừng xem thường họ, nếu ngươi mà thua ...."

"Trọng phụ cứ đợi mà xem ..."

Đợi Lưu An hùng hổ đi rồi, Công Tôn Hoằng không nhịn được nói:" Ngự sử, học vấn của thái tử rất cao, vang danh thiên hạ, sao ngài lại xem thường?"

Lưu Hằng cười:" Thằng nhãi đó kiêu ngạo lắm, nếu không khích chút, nó không dốc toàn lực đâu ... Chuyện này không đùa được, đâu chỉ có đám phù đồ này coi trọng quỷ thần, còn có cả Công Dương các ngươi. Nhìn kết cục bọn chúng mà học, ngày nào đó Công Dương các ngươi vì mấy thuyết quỷ thần hư vô mà đắc tội với bệ hạ, cứ đợi bị hủy diệt đi."

Công Tôn Hoằng hiểu ra, đây đúng là không phải chuyện nhỏ:" Vâng!"

Chuyện Lưu Trường nâng tượng vàng qua lời bách tính truyền nhau, gây xôn xao khắp nơi.

Bách tính đương địa đều đàm luận thần lực của bệ hạ, chuyện có thể sánh với sử tích trong truyền thuyết này làm họ kích động lắm. Tin đồn vì thế mà ngày càng khó tin, từ tượng ba trượng thành mười trượng, hai mươi trượng. Tin đồn cũng đủ phiên bàn, có người nói phù đồ lấy người sống tế tự, bị bệ hạ biết, nổi giận ném người vàng. Hoang đường hơn còn có người nói, bệ hạ và phù đồ tranh mỹ nhân ...

Nhưng mà bất kể nội dung biến hóa ra sao thì phần ném tượng đều không đổi, chỉ có kích thước tượng vàng thay đổi. Suy nghĩ của bách tính vì thế cũng giống nhau, đương kim bệ hạ có thiên mệnh, có sức lật núi.

So với bách tính vui sướng truyền tai nhau, thì những phù đồ đảm nhận hình tượng phản diện trong đó không cười nổi.

Phù đồ khi này không phải là phù đồ đời sau do nhiều chủ trương kết hợp với nhau sinh ra, học vấn phù đồ lúc này có chút nguyên thủy, bọn họ ở Thân Độc không sống nổi, sau khi nước Khổng Tước bị lật nhào, bọn họ sống càng thêm khó khăn, bị xua đuổi khắp nơi, bị ép làm ăn mày trên đường, về sau họ mới coi hành khất thành phương pháp tu hành. Rồi Đại Hán và Thân Độc tiếp xúc cho bọn họ phương hướng mới.

Bọn họ tràn vào Đại Hán, truyền bá chủ trương của mình, muốn lập nên địa vị vô thượng như ở đế quốc Khổng Tước xưa.

Sau khi tới Đại Hán, bọn họ không chỉ tăng cường tìm hiểu đương địa, còn cải thiện chủ trương học vấn của mình, tránh đả kích từ triều đình.

Nhưng lần này bọn họ không tránh được nữa.

Gặp phải hoàng đế không tin quỷ thần, bọn họ làm gì được đây? Nếu không thể mua đất xây chùa, bọn họ làm sao tăng cường ảnh hưởng của mình?

Lúc này mười vị đại gia của phù đồ tụ tập ở nước Hà Tây, thảo luận đối sách.

"Hoàng đế Đại Hán thù địch chúng ta như thế, phải làm sao bây giờ?"

"Không phải hắn thù địch chúng ta, mà chỉ không thích quỷ thần, phải để hắn biết phù đồ không phải là quỷ thần, ai ai cũng là phù đồ, phù đồ là người, khác với quỷ thần."

"Làm sao để hắn biết."

"Vị hoàng đế này có sức mạnh như phù đồ, thiên hạ này không ai địch nổi, hắn không nghe chúng ta đâu."

"Không, vị hoàng đế này tuy thần lực nhưng hắn là người lương thiện, xem chính sách của hắn là biết, hắn không giống nước khác xua đuổi hay giết chết chúng ta như các nước khác. Từ đó có thể thấy bản tính lương thiện của hắn, chỉ cần chúng ta nói có lý, hắn nhất định sẽ nghe."

Biểu hiện của họ rất khác nhau.

Người sợ hãi, bọn họ bị bức hại ở Thân Độc, đã thành bản năng cảnh giác rồi, cho rằng không nên ở lại Đại Hán nữa, tránh khi nào đó hoàng đế hạ lệnh, quét sạch bọn họ.

Cũng có người cho rằng đây là cơ hội.

Có người lo lắng, có người im lặng.

Người Hồ già từng tiếp xúc với Lưu Trường tự tin nói:" Chư vị, ta thấy nếu hoàng đế cho phép chúng ta tiếp tục tu hành, vậy chúng ta tạm thời bỏ chuyện xây chùa, kiên trì tu hành, chiêu mộ đệ tử các nơi, bái kiến các vị đại gia, giao lưu với họ."

Khi bọn họ đang bàn bạc chưa có kết quả thì có tin báo quan lại tới tìm.

Bọn họ kinh sợ.

May mà viên quan này không thể hiện thù địch với họ, chỉ mang tới một mệnh lệnh, thái tử Đại Hán biết chuyện của họ, muốn gặp mặt họ, hỏi khó khăn mà họ gặp phải, giao lưu học vấn.

Biết tin này nhiều người vui mừng.

"Đây chẳng phải cơ hội sao? Không thuyết phục được hoàng đế thì thuyết phục hoàng đế tương lai. Thông qua vị thái tử này, chúng ta có thể chuyển lời tới hoàng đế."

"Đúng, chúng ta đi ngay thôi."

Cũng có người lo lắng:" Ai biết vị thái tử này nghĩ gì, hắn muốn trả thù cho a phụ thì sao, chúng ta đi tìm hắn là chuốc lấy diệt vong."

"Không đâu, vị thái tử này thanh danh rất tốt."

"Thanh danh tốt mà tin được à, dù sao ta cũng không đi, ta sẽ rời Đại Hán, tới những nơi xa xôi hơn."

Bọn họ cãi nhau, cuối cùng quyết định trên một nửa đi tới Lũng Tây, số ít đi nơi khác hoặc về Thân Độc.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment