Đi chơi suốt cả đêm, khuya đám Lưu Trường nghỉ lại trong một dịch xá của Lữ Lộc.
Hôm sau bọn họ thức dậy rửa ráy ăn uống, đang chuẩn bị ra ngoài chơi thì bị quan lại chặn cửa.
Viên quan đó là huyện úy đương địa, dẫn theo đám sai dịch, lúc này nhìn mấy tráng hán khôi ngô với ánh mắt lạnh như băng.
"Ta hoài nghi các ngươi là đám đào trộm mộ, đi theo ta."
Lưu Trường không nhịn được cười:" Ta tới đây để đào mộ à? Ngươi nhận tiền của đám người Hồ, hay ngươi thờ đám người Hồ?"
Huyện úy nổi giận:" Người Hồ cái gì đừng có cãi, mau bó tay chịu trói."
Chưa đợi hắn nói hết, xung quanh thình lình xuất hiện đám người, bọn họ như sài lang hổ báo, đánh huyện úy cùng người đi theo, xung quanh tức thì náo loạn. Chẳng mấy chốc đám người đó bị khống chế, tước vũ khí, Lưu Trường thậm chí chẳng cần ra tay, tên huyện úy hoảng sợ đe dọa:" Các ngươi là ai, sao dám tấn công quan lại, muốn mưu phản à?"
Lưu Trường tóm lấy hắn, nhìn chằm chằm vào mắt:" Trả lời ta, nếu không ta lấy ngươi đi tế tự Cao hoàng đế."
"Ta, ta được người ta nhờ ..."
Lưu Trường ném hắn cho Tú y bên cạnh, hoạt động cổ:" Xem ra cảnh cáo bằng lời hoàn toàn không có tác dụng rồi."
"Chúng ta đi."
Chùa nơi này dây dựng giữa lưng chừng ngọn núi trong rặng Tần Lĩnh, khi Lưu Trường dẫn người tới nơi thì náo nhiệt vô cùng, đạt quan quý nhân tới không ít. Có nhiều người Hồ gác ở cổng cảnh giác xung quanh, vừa thấy bóng dáng đám Lưu Trường thì vội vàng chạy vào chùa.
Lưu Trường nghênh ngang đẩy đám đông trước mặt đi vào chùa, rất nhanh y bị một đám người Hồ chặn dường nhưng không có người Hồ già hôm qua.
"Quý nhân, sao lại làm thế?"
"Chúng tôi không hề làm việc ác, cũng không thù oán gì với ngài."
Người lên tiếng chính là tên bị Hạ Hầu Táo bắt.
Lưu Trường hoàn toàn không để ý tới hắn, đẩy một cái, chàng trai trẻ đó suýt ngã. Đám người Hồ muốn xông lên, Hạ Hầu Tạo chắn đường, xô hết người khác để Lưu Trường vào đại điện. Lưu Trường nhìn trang trí xung quanh, cuối cùng nhìn bức tượng chính giữa, quả nhiên là ánh vàng lấp lánh, còn có rất nhiều người quỳ bái.
"Đây là thần của các ngươi à?"
"Quý nhân, không được vô lễ."
"Vô lễ à?" Lưu Trường đi tới thẳng bức tượng vàng cao hơn mình:" Không phải trẫm vô lễ với hắn, mà hắn vô lễ với trẫm, vì sao thấy trẫm không bái kiến, vì sao hắn cao hơn trẫm?"
Đám người Hồ choáng váng, người khác cũng không biết nói gì.
"Trẫm là thiên tử Đại Hán, các ngươi bái lạy trẫm là đủ, bái lạy một bức tượng làm gì?"
Cùng với tiếng gầm đó, đám người đang bất mãn tức thì biến sắc, vội quỳ xuống, người Hồ gia kia không biết ở đâu chạy ra, vội vàng hành lễ bái kiến Lưu Trường:" Không biết bệ hạ ở đây, bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội."
Lưu Trường phẫn nộ nhìn đám đông, lần nữa chỉ bức tượng vàng:" Sao ngươi không bái kiến trẫm?"
Người Hồ già tái mặt:" Bệ hạ đó là bức tượng, không biết bái kiến."
"Có thế mà không biết, còn cần làm gì?"
Lưu Trường nằm lấy bức tượng, lấy sức nâng lên, thấy sức mạnh kinh hoàng đó, đám tăng lữ người Hồ thiếu điều ngất xỉu. Người Hồ già hai mắt trợn tròn, ông ta biết bức tượng này nặng ra sao, vậy mà có người nâng lên được, đây là thứ sức mạnh gì?
Đám Hạ Hầu Táo cũng phải trầm trồ.
Lưu Trường nâng bức tượng đó, đi xuống đài cao, Tú Y nhanh chóng dọn đường cho hoàng đế. Lưu Trường từng bước đi ra cửa.
Uỳnh !
Lưu Trường ném mạnh bức tượng đi, chạm vào mặt đất, bức tượng rạn nứt, mặt đất càng bị đập thành một cái hố.
"Nơi này là Trườn Lăng, dùng để tế tự a phụ ta, đây là thứ gì mà xứng lập chùa ở đây?"
"Người đâu bắt lấy chúng, tra hỏi chuyện câu kết với quan lại đương địa."
Tú y dễ dáng khống chế đám người Hồ còn chưa hồi tỉnh, cứ thế ngơ ngơ ngác ngác bị Tú Y đưa đi.
Lưu Trường nhìn những người còn lại:" Chuyện do người làm, cần gì cầu tới thần."
"Các ngươi muốn tu hành thì đi tu vô vi của Hoàng Lão, tu đạo đức của Nho gia, còn có Bách gia cho các ngươi tu, lại đi tu thứ bên ngoài."
"Đuổi hết cho trẫm."
Giáo huấn đám tín đồ xong, Lưu Trường lên ngựa, dẫn người chạy thẳng tới Lũng Tây.
"Lư công, mau dậy đi, dậy đi, hỏng rồi, hỏng rồi."
Tiểu lại ra sức lay Lũng Tây quận thủ Lư Khanh, Lư Khanh mơ màng tỉnh lại, cực kỳ tức giận.
"Tên này sao vô lễ thế? Người Hồ đánh vào phủ rồi à?" Lữ Khanh đẩy tiểu lại sang bên:
"Đúng đấy, người Hồ tới bắt ngươi đây."
Ngoài cửa truyền tới tiếng quát, cửa bị xô văng, nhìn đoàn người xông vào phòng, Lư Khanh há hốc mồm.
"Bệ hạ, sao lại ... Thần ..."
Lưu Trường và đám Hạ Hầu Táo vào phòng, tùy ý kiếm chỗ ngồi xuống, Lư Khanh vội nhảy khỏi giường, cuống cuồng mặt y phục rồi mới hành lễ với Lưu Trường. Một loạt động tác đó với ông già đã có tuổi chẳng dễ dàng, thở hổn hển liên hồi.
Lưu Trường khó chịu:" Dậy sớm nhỉ, chuẩn bị ăn hai bữa làm một, hưởng ứng tiết kiệm sao?"
Lư Khanh đỏ mặt giải thích:" Đêm qua thần thức đêm xem văn thư, ngủ cực muộn, vì thế ..."
"Trẫm không tới tra ngươi dậy khi nào." Lưu Trường nhìn quanh: "Thời gian qua ngươi làm khá đấy, Lũng Tây bắt đầu viện trợ ra ngoài rồi ... Ta thấy ở Trường Lăng được viện trợ mấy bức tượng vàng, khi nào viện trợ cho Hậu Đức Điện một cái."
Lư Khanh tức thì hiểu ra vì sao bệ hạ ở đây:" Bệ hạ, chuyện này do lễ bộ quản hạt, chỉ cần lễ bộ cho phép, thần không thể ngăn cản. Thần không biết bệ hạ ghét quỷ thần ngoại lai ..."
"Không, chuyện này không liên quan gì tới ngoại lai, ai cũng biết trẫm không tin bất kỳ quỷ thần nào, dù là Thái Nhất, trẫm cũng không muốn tăng thêm chùa, làm bách tính lãng phí tiền tài." Lưu Trường cắt lời ông ta:
"Thủy Hoàng Đế vì tin quỷ thần, si mê trường sinh mà khiến Đại Tần loạn lạc khắp nơi. Quan lại nếu si mê quỷ thần, Đại Hán sớm muộn cũng diệt vong bởi quỷ thần."
"Lễ bộ chỉ nhìn vào chủ trương của họ có hại cho triều đình không, còn việc xây chùa triền khắp nơi, tích lũy tài sản ruộng đất, câu kết cường hào, là tại ngươi."
Lư Khanh vội nói:" Thần đi làm ngay."
Lưu Trường nghiêm mặt không đáp, Lư Khanh vội vàng rời phòng, triệu tập quan lại.
Hạ Hầu Tào bấy giờ mới nói:" Bệ hạ chỉ cần hạ lệnh, không cho tiếp xúc với học phái ngoài, không cho học thuyết ngoài vào Đại Hán, ai học là chặt đầu không phải xong à?"
"Ngươi muốn bế quan tỏa quốc à?" Lưu Trường bảo Lữ Lộc:" Lộc, nhớ nhắc trẫm, đời này không được để hắn đảm nhận văn chức."
Hạ Hầu Táo bất mãn:" Thần sai cái gì sao?"
"Nói thừa, bất kể học vấn hay kỹ thuật, phải thông qua giao lưu mới có tiến bộ. Trẫm không thích quỷ thần, nhưng phù đồ cũng có chủ trương học vấn của mình, sau khi giao lưu với học vấn Trung Nguyên, sẽ có phát triển mới. Ngươi cầm học phái ngoại lai thì lấy đâu ra phát triển?"
Lưu Trường đợi ở Lũng Tây liền mấy ngày, Lư Khanh thì toàn lực thi hành loạt chính sách, cấm thiết lập chùa miếu vơ vét tiền tài, cấm tế tự, chỉ được giao lưu học vấn.
Khi một vị quận thủ toàn lực làm việc, hiệu suất sẽ thế nào? Vô cùng đáng sợ. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi chùa miếu phù đồ bị đóng cửa, đám phù đồ bị ép từ bỏ ý đồ làm địa chủ, lần nữa lấy thân phận học giả truyền bá học vấn của mình.
Lưu Trường chỉ ở Lũng Tây vài ngày, căn dặn Lư Khanh tiếp tục làm tốt việc này rồi dẫn người về Trường An.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com