Đám Lưu Trường đang nói chuyện thì đằng xa có một đoàn người rầm rộ từ phương bắc tới, bách tính dọc đường cuống quít né tránh, Lưu Trường tò mò thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh tượng hỗn loạn, hồ nghi hỏi:" Quan lại gì xuất hành mà ầm ĩ ghê vậy."
Tên sai vặt cũng chạy ra ngoài hóng chuyện, nghe vậy thì cười khẩy, thái độ khó chịu: "Quan lại đâu ra, một đám phù đồ tức là nhà sư, đã mấy ngày rồi, nói là muốn lập miếu ở chỗ chúng tôi ... Truyền bá chủ trương gì đó, ta thấy chẳng phải người tốt, nhưng mà có người thích, cứ mời đám phù đồ đó về nhà giảng học..."
Lưu Trường lẩm bẩm: "Phù đồ à? Ngươi bên Thân Độc sao?"
Tiểu tư lắc đầu: "Là phía Lũng Tây."
Lưu Trường nhìn mấy người bên cạnh dò hỏi, Lý Quảng nhỏ:" Phù đồ vốn là người tu hành của Thân Độc, sau ba nước tây bắc tiếp xúc với Thân Độc, thứ này dần lan tới Lũng Tây, giờ truyền khắp nơi."
Lưu Trường khẽ vuốt râu:" Phù đồ không phải là không sống được ở Thân Độc nữa, bị xua đuổi khắp nơi à? Sao ở đây lại có quy mô thế?"
"Đất Quan Trung này xưa nay là vậy, thuyết quỷ thần hưng thịnh, bệ hạ đừng để ý, dù sao họ không gây ra sóng gió gì đâu." Hạ Hầu Táo than vãn vài câu:
Lưu Trường mắt nhìn ra ngoài không chớp, thấy một đám người Hồ, ai nấy mặt mày hiền từ, sau bọn họ có mấy con la kéo xe, đồ trên xe rất cao, không rõ thứ gì, bị dùng vải phủ lên. Khi xe đi ngang qua, bánh xe lún xuống, tựa hồ chở những thứ rất nặng, nhưng vì chùm vải che kín nên không rõ.
Theo sau những phù đồ kia là không ít người Hán, thậm chí có vài quý nhân, nhiệt tình trò chuyện với những phù đồ.
Bọn họ đi tới đâu, bách tính tránh tới đó, tò mò đứng xem.
Lưu Trường ra hiệu cho Hạ Hầu Táo.
Hạ Hầu Táo ra cửa nhìn một lúc, đột nhiên đưa tay ra tóm lấy một người trẻ tuổi trong đội ngũ, kẹp người đó vào nách, nhanh chóng về bên cạnh Lưu Trường. Đoàn người kia không biết bị thiếu người, còn người kia thì mặt đầy hoang mang, khi Hạ Hầu Táo đặt trước mặt Lưu Trường còn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chuyện bắt cóc này bọn họ làm nhiều rồi, thạo lắm.
Lưu Trường hỏi người trẻ tuổi kia:" Ở đây đang làm gì thế?"
Người kia hiển nhiên là người Hán, vội đáp:" Thưa quý nhân, chúng tôi đón kim phù đồ tới chùa miếu mới xây."
"Các ngươi từ đâu tới, sao lại theo họ?"
"Quý nhân, chúng tôi từ Lũng Tây tới, những đại sư này tới từ nước Bắc Đình, tiểu nhân là người Lũng Tây bản địa, theo đại hiền tu hành đã mấy năm rồi."
Lưu Trường khinh bỉ phất tay:" Ngươi đi đi."
Người kia hành lễ rồi vội chạy khỏi quán ăn, đuổi theo đội ngũ, tựa hồ tìm thủ lĩnh của họ, chỉ quán ăn nói gì đó.
"Bệ hạ muốn quản việc này không?" Hạ Hầu Táo siết chặt nắm đấm:
Lưu trường lại hỏi: "Trẫm nhớ lễ bộ khanh có cơ cấu chuyên môn phụ trách chùa miếu tế tự dân gian mà, sao họ không hỏi tới?"
Lữ Lộc đáp:" Bệ hạ, dựa theo quy củ, bọn họ chỉ xen vào chuyện bất lợi cho triều đường, ví dụ như hiến tế người, chắc là họ đã được lễ bộ cho phép mới trống giong cờ mở như thế."
Lưu Trường gật gù, nhìn sang Hạ Hầu Táo:" Gặp chuyện đừng chỉ nghĩ lấy nắm đấm giải quyết, tuy trẫm rất ghét đám người giả thần giả quỷ, nhưng đối phó với loại chuyện này, phải dựa vào chính sách triều đình, không được làm càn."
Đúng lúc này một người Hồ và một người Hán đi vào, theo sau họ còn có chàng trai trẻ vừa bị bắt hỏi chuyện.
Người Hồ kia có tuổi, tóc ngắn, y phục lam lũ, nhưng hiền hòa.
"Quý nhân, chúng tôi không phải có ý quấy nhiễu, chỉ là có chút chuyện vui, mọi người tự phát nghênh đón, nếu có chỗ nào quấy nhiễu, xin thông cảm." Ông lão người Hồ nói chuyện rất lễ độ:
Tên quý nhân người Hán khinh khỉnh nhìn đám Vân Sơ, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Trường, lòng có chút sợ hãi, né đi.
Lưu Trường bấy giờ mới hỏi người Hồ:" Không tính là quấy nhiễu, chỉ tò mò thôi, nghe nói vào phù đồ không thể thành gia thất, không có hậu đại là bất hiếu, vậy mà còn có bao người đi theo vậy à?"
Người Hồ già vội nói:" Bẩm quý nhân, chúng tôi thu đệ tử ở đất Hán đều tu hành bên ngoài, có thể thành gia, họ chỉ theo học kinh."
"Vậy đất xây chùa của các ngươi từ đâu ra?"
Tên quý nhân nghe giọng điệu tra hỏi của Lưu Trường thì khó chịu, quát:" Liên quan gì tới ..."
Hắn chưa nói hết Lưu Trường đã vươn tay chộp cổ, kéo hắn ra, ném xuống đất, người đó tức thì không động đậy được nữa. Lưu Trường tay ấn lưng hắn, vẫn hỏi:" Đất đai mở chùa ở đâu?"
Người Hồ già chấn kinh, lấy trong ống tay áo ra bằng chứng:" Chúng tôi mua hợp pháp, ngài xem, có bằng chứng."
"Vậy tiền ở đâu ra?
"Đều do mọi người cung phụng."
Lưu Trường cười lạnh nhìn Hạ Hầu Táo, Hạ Hầu Tao tóm người đó ném ngay ra cửa, khiến xung quanh xúm lấy xem. Lưu Trường nói lớn:" Các ngươi chú trương học vấn ra sao, ta không quan tâm, nhưng ta ghét đám giả thần giả quỷ, bao gồm cả phương sĩ, ta ghét tất cả các ngươi ... Nhưng ta là người có lý lẽ, thế này đi, cho các ngươi hai ngày, rời khỏi đây ... Các ngươi muốn tu hành, ta không ngăn cản, nhưng đừng giả thần giả quỷ, đừng xây chùa miếu, ta không muốn bách tính dùng tiền vào việc vô dụng."
Người Hồ kêu lên:" Quý nhân, chúng tôi thường cứu tế bách tính cùng khổ, tiền tài đều do đại hộ lương thiện ..."
"Đại hộ lương thiện à?" Lưu Trường lệnh:" Trả đất đai, chuyên tâm tu hành."
"E không trả được ..."
"Lộc mua địa khế của ông ta, ta không nói chơi, muộn nhất hai ngày."
Người Hồ già bất lực bỏ đi, Lư Tha Chi nghi hoặc:" Bệ hạ, chỉ là chuyện nhỏ thôi, sao phải nổi giận như thế?"
"Thiên hành hữu thường, thờ quỷ thân cái gì chứ? Ta luôn phổ biến chủ trương của Tuân Tử vì sao? Vì chặn đứng chuyện quỷ thần, khó lắm trong nước mới diệt được, há cho người ngoài vào tiếp tục giả trò?"
"Huống hồ đây là đâu, Trường Lăng, dám tranh đoạt tế tự với a phụ ta à?"
Mọi người không dám nói nữa.
Lưu Trường cười nhạt: "Đại hộ lương thiện à? Về bảo Lưu Kính hầu hạ đám người lương thiện này cho tốt."
Thấy bệ hạ vì chuyện này mà mất vui, Hạ Hầu Táo lẳng đi:" Bệ hạ đừng để ý tới chuyện này nữa, để đám Lục Giả lo là được, tiếp theo chúng ta đi đâu chơi đây?"
Lưu Trường ổn định lại tâm tình, cùng quần hiền đi hạo. Thú vui trong dân gian ngày một nhiều, Lưu Trường thích nhất là người thuyết thư, rất nhiều quán lớn có người như vậy. Khi đám Lưu Trường vào một tửu quán ở Thành Tây, người thuyết thư đang kể chuyện Chu Á Phú đại phá An Tức, nhưng không nhắc tới Hạ Hầu Táo, mấy lần Hạ Hầu Táo nổi giận định đánh người, đều bị Lưu Trường giữ lấy.
Nơi này có cả sân bóng, 500 tiền có thể thuê sân, cả đám chạy vội trước khi Lưu Trường kịp đề nghị gì.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com