"Nơi này chính là Trường An ..."
Lưu Trệ ngẩng đầu lên thộn mặt nhìn tường thành cao lớn.
Vương Cơ nói:" Đây là quan ải, Trường An không có tường thành."
"À ..." Chẳng biết Lưu Trệ có hiểu không, chỉ nhìn qua rồi cúi đầu tiếp tục chơi đồ chơi trong tay, món đồ chơi này do a phụ nó tặng, dùng gỗ điêu khắc hai giáp sĩ, mang ra đánh nhau, nó có thể chơi cả ngày.
Vương Cơ nhìn quan ải nguy nga đã hơi sợ rồi.
Kỳ thực đưa nhi tử tới Trường An có nguy hiểm, nhất là phu nhân đang được sủng ái, giờ chủ động rời Tây Đình, gần như từ bỏ theo đuổi vị trị vương hậu.
So với thân phận vương hậu, Vương cơ muốn thành vương thái hậu hơn.
Chỉ bằng sự quyết đoán này của nàng đã hiếm người so được, vứt bỏ năm tháng tươi đẹp hiện tại, dẫn nhi tử tới Trường An, nàng hi sinh cực lớn.
Đương nhiên nàng không phải không có dự phòng.
Vương Khải không muốn nàng tới Trường An, vì thế nàng đem muội muội gả cho hắn, để muội muội tiếp tục duy trì địa vị của mình trong cung, ngoài ra cũng là để gia tăng thế lực gia tộc.
Về phần Lưu Khải nhìn thấy nàng muội muội tướng mạo giống Vương cơ, lại trẻ trung xinh đẹp hơn, phất tay một cái đồng ý cho Vương cơ tới Trường An. Muội muội liền trở thành nữ nhân được Lưu Khải sủng ái nhất, suốt ngày quấn quít bên cạnh.
Chuyện này nàng không bất mãn, thậm chí vui vẻ, địa vị nàng sớm muộn cũng bị người ta thay thế, vì sao không phải do muội tử thay thế?
Xe ngựa thuận lợi qua quan ải, một vị văn lại tới đón họ, da ngăm đen, xuất thân có vẻ không tốt, nhưng Vương cơ không coi thường hắn, cung kính hành lễ.
"Có phải là Vương phu nhân của nước Tây Đình không?"
"Chính thế, không biết ngài là?"
"Ngự sử công phái ta tới nghênh tiếp phu nhân, ta là Công Tôn Hoằng."
Công Tôn Hoằng lần nữa thi lễ, dẫn họ đi vào nội thành. Vương cơ ngồi trong xe, ôm nhi tử hít sâu, chuẩn bị sẵn sàng với mọi thứ. Lưu Trệ tò mò nhìn người trước mặt hỏi to:" Ông ấy là đại phụ của con à?"
"Là người đại phụ phái đi đón con, phải gọi là trọng phụ."
"À ..."
Công Tôn Hoằng hứng thú nhìn đứa bé:" Tuổi còn nhỏ đã nói năng rõ ràng như thế, bao sao được Tây Đình vương yêu thích."
Vương cơ khéo léo nói:" Trệ hiện là đứa con nhỏ nhất của đại vương, cho nên được yêu thương hơn một chút."
Khi họ tới phủ ngự sử, Lưu Hằng không có trong phủ, đợi bọn họ là Đậu Y Phòng.
Vương cơ vội dẫn con tới bái kiến.
Lưu Trệ ngẩng đầu lên, ngọt ngào gọi:" Đại mẫu."
Đậu Y Phòng không thích Vương cơ lắm, nhưng đối diện với đứa bé đáng yêu như vậy thì cười vui vẻ, bế nó lên xoa đầu:" Đứa bé này tròn tròn, thật giống a phụ."
Lưu Trệ không sợ người lạ, ở trong lòng đại mẫu, cười khanh khách, trông rất ngốc.
"Đi lâu như vậy chắc mệt rồi hả? Ta chuẩn bị ít đồ ăn, ăn xong rồi đi nghỉ ... A phụ các ngươi có thể về rất muộn."
Đậu Y Phòng hiện là chủ mẫu trong nhà, rất nhiều người đã quên sự tồn tại của vị vương hậu nào đó.
Rất nhanh thức ăn đưa lên, Vương cơ không dám nói gì, cúi đầu thấp, làm ra vẻ rất hướng nội.
Lưu Trệ không khách khí, cầm thịt cho vào mồm, chẳng mấy chốc làm má phồng lên như con sóc, Đậu Y Phòng thích lắm, liên tục nói ăn chậm thôi.
Đến tối Lưu Hằng trở về, không vội đi gặp nhi tức và tôn tử, được Đậu Y Phòng hầu hạ ăn cơm.
Đậu Y Phòng nói ra đánh giá của mình về Vương cơ:" Nữ nhân đó cần thường xuyên cảnh cáo ... Thực sự cho rằng không ai nhìn ra tâm tư của ả à, mọi suy nghĩ viết hết lên mặt rồi, không biết ả ta lấy đâu ra tự tin như thế?"
Lưu Hằng bình tĩnh nói:" Chỉ cần cảnh cáo chút thôi, không cố ý nhắm vào."
"Thiếp biết rồi, đại vương có muốn xem thằng tiểu tử đó không? Nó giống Khải lắm, bảo sao Khải thích nó, tròn tròn là ..."
Lưu Hằng lắc đầu, tỏ ra cực kỳ mệt mỏi:" Lát ta phải tới phủ Giả Nghị, không có thời gian, mai hẵng nói, với lại chúng vừa đi xa, nghỉ ngơi đã, không cần quấy nhiễu."
"Mai thiếp dẫn nó đi tới bái kiến thái hậu, thế nào?"
"Sao cũng được."
Hôm sau Đậu Y Phòng dẫn mẹ con Vương cơ tới trước mặt thái hậu, Vương cơ thậm chí không dám thở, vội vàng bái kiến.
Thái hậu chỉ nhìn nàng một cái, tâm tư đặt cả lên con lợn nhỏ.
"Ha ha ha, thằng bé này giống Khải quá, nào, lại bên cạnh ta."
Lưu Trệ trước giờ chẳng biết sợ hãi là gì lại rụt rè đi tới bên cạnh Lữ hậu có chút bất an.
Vương cơ cuống lên:" Sao không hành lễ, đó là cao tổ mẫu của con."
Lữ hậu cười rất hiền:" Không sao, đứa bé này có gan đấy, bọn nhóc trong nhà nhìn thấy ta đều khóc cơ, đứa bé này không khóc, đã là lợi hại lắm rồi."
Mặc dù gương mặt Lữ hậu hiền từ, nhưng giọng nói của bà luôn toát ra chút thù địch, trẻ con cảm thụ được cảm xúc đó. Trừ những đứa bé do bà nuôi dưỡng, còn lại đều không dám càn rỡ.
"Ngươi tên gì?"
"Cháu là Trệ, a phụ gọi là Tiểu Trư."
"Tiểu Trư à? Ha ha ha, tên hay lắm, ở đây còn có một con lợn rừng, là đồng loại của cháu, mọc cả răng nanh."
"Dạ?" Lưu Trệ mặt càng đờ đẫn:
Lữ hậu hỏi:" Cháu bao tuổi rồi?"
Lưu Trệ thò ba ngón tay ra, nghĩ một lúc thò thêm hai ngón ở bàn tay khác, ngơ ngơ ngác ngác không biết sao, nhìn a mẫu. Vương cơ vội đáp:" Chưa tới ba tuổi ạ."
Lữ hậu xoa cái đầu tròn của nó:" Cháu ra ngoài trước, ta và a mẫu cháu nói chuyện."
Lưu Triệt vui lắm, được mấy cận thị dẫn đường nhún nhảy rời đi, Vương cơ thì có chút sợ hãi cúi đầu thấp hơn.
Khi Lưu Trường ngâm nga hát đi vào Vĩnh Thọ Điện thì nhìn thấy đứa bé tròn xoe đang chạy phăm phăm trên mặt đất, mấy cận thị sợ hãi theo sau, luôn miệng nói chậm thôi.
Lưu Trệ va phải chân Lưu Trường, kinh ngạc nhìn nam nhân vô cùng cao lớn đó, Lưu Trường đang định hỏi, không ngờ thằng nhãi chống hông lên tiếng trước:" Ngươi là ai?
Lưu Trường tức thì bật cười hỏi lại:" Vậy ngươi là ai?"
"Ta là Lưu Trệ."
"A Tiểu Trư." Lưu Trường bế nó lên, nghiêm túc nói:" Trẫm là đại phụ của ngươi."
Lưu Trệ mừng rỡ:" Đại phụ!"
"Ha ha ha, tiểu tử, sao không chất vấn nữa đi."
"A phụ nói với cháu, vô lễ với đại phụ sẽ bị ăn đòn."
Lưu Trường nhìn thằng nhóc đầu to, tấm tắc khen:" Thằng bé này thông minh thật đấy, bé thế mà biết ăn nói rồi."
"A phụ nói với cháu, người thông minh nhất thiên hạ là hoàng đế, ba tuổi hoàng đế đã biết đọc sách, cháu chỉ thông minh bình thường thôi."
Lưu Trường càng vui hơn, sai người lấy đồ ăn vặt cho thằng nhóc, bế vào đại điện.
Khi y vào đại điện, Vương cơ mặt trắng bệch, quỳ trước mặt thái hậu run bần bật.
Lữ hậu định nói gì, thấy Lưu Trường tới liền không nói nữa, Vương cơ và Đậu Y Phòng vội bái kiến hoàng đế.
Lưu Trường ngồi bên cạnh thái hậu, vẫn bế Lưu Trệ:" Thằng bé này khá lắm, dạy rất tốt, ngươi là mẹ đẻ của nó à?"
Vương cơ dập đầu:" Vâng ạ"
"Tốt, rất tốt, sau này phải chăm sóc nó thật tốt, đừng để nó đi vào ngã rẽ."
"Vâng!"
Ngồi thêm một lúc, Vương cơ cáo từ, Lưu Trệ quyến luyến mãi mới đi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com