Trong Vĩnh Thọ Điện chỉ còn lại hai mẹ con.
"A mẫu, vừa rồi người làm gì thế? Đe dọa Vương cơ à?"
"Đe dọa ả sao? Dạy cho ả chút quy củ mà thôi, tránh cho ả bớt làm những chuyện chuốc họa vào thân. Con tới đây làm gì?"
Lưu Trường rất nghiêm túc: "Lâu rồi không gặp a mẫu, con nhớ lắm ..."
Lữ hậu quát: "Nói thật!"
"Nước Lương dâng thư tập thể khóc lóc với con thỉnh cầu đừng để Triều Thác tới nước Lương làm quốc tướng, tới ngay cả Ngũ ca cũng rất sợ, cho rằng Triều Thác tới nước Lương sẽ bắt huynh ấy vào xe tù, cả nước Lương đang run bần bật.”
Lời Lưu Trường nói không quá lên chút nào, thậm chí còn chưa miêu tả hết tình cảnh nước Lương lúc này.
Đô thành nước Lương.
Lương vương mặt mày trắng bệch, nhìn quần thần phía dưới, sốt ruột đợi họ kiến nghị.
Quần thần trông cũng vô cùng bất an, vài đại thần lảo đảo, như sắp ngất xỉu.
Thực tế thì khi biết Triều Thác sắp tới làm Lương quốc tướng, đã có mấy hào tộc có tiếng đương địa hoảng loạn, gia chủ ngất xỉu tại chỗ, sau khi tỉnh lại liền quyết định chuyển nhà.
Không chỉ hào tộc sợ hãi, đại thần nước Lương cũng vậy.
Lương vương triệu tập quần thần tới thương thảo chuyện này, nhưng hội nghị im phăng phắc, bi thương như thể Triều Thác tới diệt quốc của bọn họ vậy.
"Triều đường lấy Triều Thác làm tướng, kẻ này cực kỳ thù địch chư hầu vương, đây là chuyện thiên hạ đều biết. Các khanh, chuyện của Bái quận một khi hoàn thành, hắn sẽ tới nước Lương, , các khanh có cách gì không?"
"Đại vương, chuyện này do triều đình an bài, trừ thỉnh cầu bệ hạ khai ân ra thì bọn thần làm được gì chứ?"
Cả đám đại thần mặt như đưa đám, bó tay hết cách.
Mãi mới có được một người đứng lên nói:" Bệ hạ thần cho rằng, Triều Thác tới nước Lương là chuyện không thể thay đổi nữa. Như thế chúng ta có cùng dâng thư cũng vô ích mà thôi, không bằng nghĩ cách bù đắp. Với tình huống hiện nay, chúng ta nên trừ hết mối lo trước khi Triều Thác tới, để Triều Thác không tìm được cớ trị tội, vậy mới giữ được mạng ..."
"Hắn là loại người gì, còn cần tìm lý do sao? Hắn sẽ bịa ra lý do trị tội đại vương." Có người phản bác:
Lưu Khôi nghe lời này thì càng thêm sợ hãi:" Chẳng lẽ không có cách nào sao?"
"Đại vương, bệ hạ là đệ đệ của người, nếu không có tội danh mà Triều Thác vô cớ hãm hại, nhất định sẽ bị trị tội. Cứ theo đề nghị của Trương tướng, trước khi Triều Thác tới, diệt hết chuyện bất pháp ở Lương."
"Được, giờ làm ngay."
Thế là cả nước Lương một phen náo loạn, cái quốc gia bình yên bao năm đang đối diện với tương lai khó lường.
Tình hình ở nước Lương nhanh chóng báo lại cho Lưu Trường.
Lưu Trường rất bất ngờ, bao năm y muốn thay đổi tác phong làm việc chậm chạp của nước Lương không thành, cử ai tới đó cũng bị đồng hóa, ai ngờ uy danh Triều Thác lớn thế, người chưa đến mà nước Lương đã thay đổi.
Mọi khi thường là Lữ Lộc báo tình hình các nơi cho hoàng đế, giờ có thêm một người nữa, trong Hậu Đức Điện, Đậu Quảng Quốc và Lữ Lộc ngồi hai bên Lưu Trường.
Từ khi Đậu Quảng Quốc tới bên Lưu Trường làm thị trung, Lưu Trường chẳng cần phải dùng đầu óc nữa.
Lưu Trường rất thích Đậu Quảng Quốc, người này rất khiêm tốn, không có tính xấu như đám Chu Xương, không bao giờ chống đối Lưu Trường. Thậm chí đối với bách tính hình thường, hắn cũng rất khách khí, đầu óc linh hoạt. Thậm chí hắn có chút giống Phù Khâu Bá, có thể phiên dịch lời của Lưu Trường.
Đối với kẻ đột nhiên được lòng hoàng đế này, Lữ Lộc không phục, hắn nghiêm mặt, không che giấu sự bất mãn của mình.
Rõ ràng là ta tới trước.
Lưu Trường uể oải đọc tấu chương, số tấu chương này không khác nhau là bao, lúc nào cũng y hệt nhau, đầu tiên là kể thành quả địa phương, sau đó là ra sức ca tụng thánh thiên tử. Làm Lưu Trường .... Càng đọc càng vui, cho nên mới muốn chia sẻ với tả hữu.
Nếu là trước kia, Lữ Lộc nhất định sẽ trào phúng Lưu Trường một phen, nhưng bây giờ đại khái cảm thụ được áp lực rồi, nên lên tiếng trước:" Bệ hạ anh minh, dưới sự cai trị của bệ hạ, các nơi phát triển nhanh chóng, thành quả cực nhiều, bệ hạ không thẹn là thiên cổ nhất đế, không ai sánh bằng."
Lưu Trường cười to, sau đó nhìn sang Đậu Quảng Quốc.
Đậu Quảng Quốc vội nói:" Ân đức của bệ hạ tất nhiên không cần nói nhiều nữa, nhưng những đại thần lại khinh thường bệ hạ."
Lưu Trường ngớ người:" Cớ gì lại nói lời ấy?"
"Bệ hạ là quân vương hiền minh, biết nghe khuyên gián, thần xem tấu chương của những người này, chỉ nói tới thành tựu và thành quả, không nói tới khó khăn và thất bại. Điều này rõ ràng là xem thường bệ hạ, cho rằng nói thẳng sẽ bị bệ hạ gây khó dễ ..."
"Thần khi ở nước Ngô, có người nghiên cứu học vấn tới giảng bài cho thần nói, người nghiên cứu học vấn trong thiên hạ, không ai hơn bệ hạ. Ông ta nói, bệ hạ làm việc gì cũng nghĩ tới chỗ xấu trước, những người kia cố ý che giấu tệ nạn, chỉ để bệ hạ thấy cái lợi, nếu xảy ra chuyện, người thiên hạ chẳng phải cho rằng đó là lỗi bệ hạ sao?"
Lữ Lộc mặt đỏ bừng, rắm thối, bệ hạ làm bất kỳ chuyện gì chỉ nghĩ tới cái lợi, chưa bao giờ nhìn cái hại.
Lưu Trường lại bừng tỉnh: "Ngươi nói phải lắm, trẫm đúng là người như thế, quần thần sao dám xem thường trẫm?"
Đậu Quảng Quốc vội nói:" Chuyện này cũng không thể trách quần thần, chủ yếu bệ hạ thần uy, thiên hạ tôn kính, không dám có chút mạo phạm nào. Theo thần nghĩ, không bằng bệ hạ thưởng cho các đại thần dân thư nói thẳng, quần thần thấy thế ắt sẽ biết lòng dạ bệ hạ lớn thế nào, sẽ không phạm lỗi nữa."
Lưu Trường mừng lắm: "Được, cứ theo lời ngươi mà làm. Lộc, ngươi phụ trách ban thưởng."
Lữ Lộc bực tức: "Vì sao không phải là do Đậu Quảng Quốc thưởng ạ?"
Lưu Trường gật đầu: "Ngươi nói cũng có lý, vậy thì thế này đi. Đậu Quảng Quốc, ngươi phụ trách chuyện ban thưởng, tiền thì bảo Lộc bỏ."
Xem thêm chốc lát Lưu Trường ngáp ngắn ngáp dài, bỏ lại hai vị sủng thần, vào gian trong nghỉ ngơi.
Ở gian ngoài, Đậu Quảng Quốc hướng về phía Lữ Lộc bái lạy: "Ta được thái hậu tiến cử, thái hậu có ân lớn, ta không cách nào trả được. Mấy lần ta muốn đi bái phỏng ngài, chỉ vì thân phận thấp kém, nên không dám ... Không ngờ có ngày được làm việc chung với ngài, thực sự là vinh hạnh của ta ... Ta mới tới, nhiều chuyện ở trên triều chưa hiểu, mong ngài bỏ thời gian chỉ giáo."
Sắc mặt Lữ Lộc tốt hơn rất nhiều: "Ta thấy không cần chỉ giáo đâu, bệ hạ rất sủng ái ngươi, hận không thể đi nhà xí cũng mang ngươi theo."
Đậu quảng Quốc cười khổ: "Bệ hạ khách khí, đó là vì coi ta như người ngoài, không giống với ngài, đối đãi như thân huynh đệ, cả chuyện ban thưởng cũng dùng tiền ngài .... Thật làm người ta hâm mộ. Ta cũng hi vọng bệ hạ đừng khách khí với ta như thế, có thể tùy ý như đối xử với ngài."
Lữ Lộc cười ngoạc mồm: "Thực ra bệ hạ là người tùy ý lắm, ngươi yên tâm, một thời gian nữa là bệ hạ ắt hiện nguyên hình."
"Lữ quân, gần đây bệ hạ sai ta nghiên cứu chuyện thủy tặc, ta có vài ý tưởng, không biết có thể tới phủ ngài bàn bạc, hỏi cao kế không?"
"À, được được."
Lần đầu tiên có người tìm mình bàn đại sự, Lữ Lộc vui mừng kéo Đậu Quảng Quốc rời nơi này.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com