Hàn Tín mặt lạnh tanh nhìn Lưu Trường.
Lưu Trường ngồi đối diện, hai bên trái phải là Chu Á Phu và Đậu Quảng Quốc.
Đậu Quảng Quốc lần đầu bái kiến vị danh tướng hàng đầu Đại Hán này, lòng thấp thỏm, đầu cúi thấp, không nói lời nào.
Hàn Tín càng nghe Lưu Trường nói càng khinh bỉ:" Triều đình đã sa sút thế này rồi à? Ngay cả chuyện đạo tặc cũng phải thương lượng với tam công? Xưa nay địa phương có đạo tặc do đình trưởng ra tay, sao tới bệ hạ thì chuyện nhỏ cũng phải đưa lên triều tìm đối sách?"
Lưu Trường bất lực nói:" Đám thủy tặc này không giống đạo tặc trên đất liền, bất kể về quy mô hay tính nguy hại đều không cùng cấp bậc. Sư phụ già cả lẩn thẩn không biết, mỗi khi mở biển, thủy tặc sẽ xuất hiện quy mô lớn. Bây giờ như vậy mà sau này cũng thế, bất kể là đế quốc mạnh tới đâu cũng gặp vấn đề này."
Đậu Quảng Quốc khiếp sợ, sỉ nhục vị khai quốc lão thần như thế có ổn không?
Hiển nhiên Hàn Tín quen rồi, cười nhạt:" Không ngờ chỉ nhúm tặc khấu lại khiến ngươi sợ hãi đến như thế."
"Trẫm không sợ thủy tặc, trẫm sợ sau này, đây mới chỉ là mở đầu, tương lai mậu dịch trên biển càng nhiều, thủy tặc không chỉ quy mô thế này ... Nếu chúng còn liên kết ngoại địch, tấn công thương thuyền, thậm chí địa khu ven biển. Tới khi đó triều đình xuất hiện tên ngu xuẩn nào đó cấm biển, không phải hỏng à? Tương lai của Đại Hán ở trên biển, trẫm phải chặn đứng ẩn họa này."
Chu Á Phu nghiêm túc nói:" Bệ hạ nói đúng, nói là chuyện nhỏ, nhưng nó ảnh hưởng cả mậu dịch trên biển rồi, chúng cướp cả thương thuyền của Thân Độc. Đây là điều không thể chấp nhận, phải tung nắm đấm mạnh."
Hàn Tín tỏ vẻ chẳng bận tâm.
Lưu Trường vốn định để Hàn Tín ra tay, nhưng mà ông ta chẳng coi trọng.
Khuyết điểm lớn nhất của thái úy là quá cao ngạo, không coi kẻ địch bao giờ, bảo ông ta đi đánh đạo tặc là không thể, ông lại không hiếu chiến như tướng lĩnh khác, không để ý tới quân công, có thể ở nhà thì tuyệt đối không ra ngoài.
Thế nên chuyện này đành giao cho Chu Á Phu.
Chu Á Phu nhận lệnh xong nói chuyện khác:" Bệ hạ, Yên vương dâng thư nói để Hạ Hầu Táo suất lĩnh thủy quân đi thảo phạt thủy tặc hải ngoại rồi."
"Hả?" Lưu Trường ngạc nhiên:" Chuyện từ khi nào?"
"Thần vừa nhận tấu chương."
"Không, ý trẫm là, Hạ Hầu Táo sao lại đi đánh thủy tặc, liên quan gì tới hắn? Hắn biết thủy chiến không mà xuất chinh."
Chu Á Phu giải thích:" Yên vương nói trong nước không có tướng lĩnh xuất sắc, các nơi cần đại tướng trấn thủ, vừa vặn Hạ Hầu Táo đề xuất vài kiến nghị, Yên vương thấy có lý, nên để hắn xuất chinh tạm, nói là diệt xong thủy tặc sẽ về."
Lưu Trường gãi đầu, tính Yên vương luôn thẳng tắp như thế, nghĩ gì làm nấy, lại thêm Hạ Hầu Táo chẳng thèm nghĩ đã làm, xảy ra chuyện gì cũng không ngạc nhiên.
Không thuyết phục được Hàn Tín, Chu Á Phu đành gánh thêm một trọng trách, vội vội vàng vàng mà đi.
Rời khỏi phủ Hàn Tín, Lưu Trường ngồi trên xe nhìn cảnh người qua kẻ lại, cảm khái:" Đúng là thịnh thế."
Đánh xe là Đậu Quảng Quốc, vội tiếp lời:" Toàn là công của bệ hạ."
Lưu Trường lắc đầu:" Không thể nói đều là công của trẫm, a mẫu trẫm cũng có vài phần công lao, còn lại mới là công của trẫm."
Đậu Quảng Quốc phụ họa.
"Hôm nay trăm muốn giúp công bộ thử nghiệm tính năng xe ngựa họ chế tạo, ra ngoài thành thử đi, coi như trẫm công hiến cho nghề chế tạo của Đại Hán .... Con người trẫm không nhàn được, nhàn rỗi một cái là muốn làm gì đó vì bách tính, vì xã tắc ..."
Nghe bệ hạ ra ngoài thành phóng xe mà cũng nói sâu sắc như thế, Đậu Quảng Quốc bội phục.
Bọn họ rất nhanh tới thành tây, cũng là phụ cận thái học, từ đây xuất thành, trước mặt liền thấy một ông già giằng co với một người, Lưu Trường ưa náo nhiệt vội chạy tới xem.
Đến gần mới biết không phải, ông già đó quần áo tả tơi, toàn thân hôi thối, là một ăn mày, bị ông ngăn lại là một thái học sinh, ăn mặc kiểu nho sinh.
" ... Năm ngày rồi ta chưa ăn, xin ngài mở lòng từ bi, ta sắp chết rồi ... Xin ngài ..."
Lưu Trường tức thì cau mày.
Đậu Quảng Quốc không nhịn được nói:" Bệ hạ, dù có là thịnh thế cũng không thể nào để tất cả cơm no áo ấm, thế nào cũng có người đói kém ... Đây là chuyện không cách nào tránh được, bệ hạ không cần để trong lòng."
Lưu Trường lắc đầu: "Ngươi cứ tạm dừng xe đã."
Lúc này ăn mày liên tục cảm tạ: "Đa tạ ngài tương trợ, vừa nhìn đã biết ngài là người có đạo đức. Không dám dấu ngài, ta là người nam, vì chạy nạn tới đây, muốn về nhà nhưng trên người không có nổi một đồng, đành làm ăn mày ở đây. Ta cũng không muốn nhục nhã như thế, nhưng lòng nhớ quê ... Nếu ngài cứu tế một chút lộ phí, đại ân đại đức cả đời không dám quên."
Thái học sinh lần nữa thở dài, lấy ra không ít tiền:" Ông tuổi cao rồi, không nên chịu khổ nạn như thế, trên người ta cũng chẳng có bao nhiêu tiền, ông coi như lộ phí đi."
"Đa tạ quân tử, đa tạ quân tử."
Ông già quỳ xuống hành lễ, lau nước mắt:" Ta trước kia rời nhà là vì trong nhà có a mẫu bị bệnh nặng, a mẫu tuổi đã cao, không có tiền chữa bệnh ... Nay ta ở Trường An lại không kiếm được tiền, cứ thế này mà về ...."
Thái học sinh đau lòng:" Nhưng trên người ta không còn chút tiền nào nữa."
Ông già chỉ hông thái học sinh:" Ngài đeo một cái ngọc ..."
Vừa nói tới đó cảm giác sau lưng có gió lạnh, ông ta bất giác rùng mình quay đầu lại, nhìn thấy một hán tử cực kỳ khôi ngô đứng bên cạnh, đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.
"Ngươi là hành khất hay ăn cướp?"
"Sao ngài nói thế?"
Lưu Trường tóm ngay cổ ông ta, mắt trợn lên:" Ngươi mà là người nam à? Quận nào, huyện nào?"
Ông già tức thì la hét:" Đừng cướp của ta, đừng cướp của ta, trên người ta không có tiền tài."
Thái học sinh vội ngăn trước mặt ông già:" Chớ làm khó ông già."
"Ngu xuẩn, ngươi làm sao vào được thái học? Không nhìn ra lão ta là ngươi à? Năm ngày không ăn mà giọng khỏe thế, người nam mà nói khâu râm Trường An. Còn mẹ già gì nữa, với tuổi ông ta, nếu a mẫu còn sống đã được ban gậy thọ, bị bệnh quan lại đương địa vì bà ấy bôn ba rồi."
Thái học sinh không vui: "Ta thấy ngươi là người đọc sách, sao không biết đạo hiếu thuận? Gặp chuyện hiếu thuận là phải giúp, đó mới là người quân tử."
Lưu Trường ngạc nhiên:" Ta nói với ngươi rồi, lão này lừa ngươi, ngươi còn đem hiếu thuận ra nó, lão lấy cớ này lừa người là bất hiếu."
Dè đâu thái học sinh đó không cảm kích mà còn chỉ trích ngược lại Lưu Trường: "Đạo hiếu là điều lão sư ta dạy, phải tuân theo, còn về phần vị lão trượng này lời nói của ông ấy có thật không rất khó nói, ngược lại, các hạ hùng hùng hổ hổ, rõ ràng không phải là người tốt."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com