Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1139 - Chương 1139: Quan Trọng Là Phải Có Tài Năng.

Chương 1139: Quan trọng là phải có tài năng.

Đậu Quảng Quốc nghe thái học sinh kia nói hoàng đế như thế là biết không xong rồi.

Quả nhiên Lưu Trường nghe xong thì nhe răng cười.

"Không phải người tốt chứ gì? Được, hôm nay ta làm người tốt."

Lưu Trường tình lình đưa tay ra, kéo nho sinh tới trước mặt, nho sinh chưa kịp phản ứng đã bị Lưu Trường đè xuống đất ngồi lên. Nho sinh bị đè không thở nổi, thiếu chút nữa ngất xỉu. Lưu Trường cười ha hả nhìn ông già ăn mày:" Quảng Quốc, sai ngươi mang bánh hấp lại đây, hôm nay ta phải cứu tế người nghèo khổ."

Rất nhanh có người mang hai chậu bánh hấp lớn tới trước mặt Lưu Trường.

Lưu Trường nhìn chằm chằm:" Nào, ngươi năm ngày chưa ăn chứ gì? Ăn cho ta!"

"Ăn cho ta!"

Giọng của Lưu Trường rất lớn, ông già sợ hãi lùi sát vào tường, toàn thân run bần bật, kinh hoàng nhìn số bánh trước mặt, không biết làm sao.

Ông ta nhìn xung quanh cầu cứu.

Đáng tiếc, không một ai dám tới nơi này, bên cạnh Lưu Trường là đám Tú Ý, không cho bất kỳ ai tới gần, ông già biết mình đá phải ván sắt rồi, vội vàng cầu xin.

"Xin ngài tha cho, ta không dám nữa."

"Không phải ta hại ngươi, mà là đang giúp ngươi. Nào, ăn đi, ngươi không ăn ta giúp ngươi ăn."

Ông già cẩn thận cầm bánh ăn.

"Ăn nhanh lên!"

Ông già vội ăn nhanh hơn.

Lưu Trường cứ ngồi đó nhìn ông ta ăn, ông già ăn hai cái bánh lớn là không nuốt nổi nữa, mặt biến sắc.

“Không hề gì, ta kiếm cho ngươi ít nước, sao mới chỉ ăn hai cái, nông phu bình thường ăn năm cái. Ngươi năm ngày không ăn mà chỉ ăn được hai cái à?"

"Lão ... Lão thực sự không ăn được vì .... Cũng vì cuộc đời ép buộc, nên mới phải làm hành khất ..."

"Người đâu, đút cho lão ta ăn ..."

Đậu Quảng Quốc không biết làm sao trong tình huống này, vội vàng nói:" Chúng ta còn có việc ngoài thành, chút chuyện nhỏ này, không bằng giao cho quan viên làm. Ngài xem ..."

Lưu Trường một khi đã ương lên thì không ai cản nổi.

Khi đám Tú Y đang ra sức nhét bánh vào mồm ông già thì rốt cuộc có hào kiệt phát hiện có người bắt nạt ông già, hào kiệt kia đùng đùng nổi giận, đẩy Tú y ra xông tới:" Dưới chân thiên tử, sao dám làm thế??"

"Thứ có mắt không tròng, ngươi cũng tới đây!"

Hào kiệt kia chưa kịp hiểu ra sao thì đã bị ấn xuống đất, ngồi đè lên, đút bánh vào mồm.

Khi Trương huyện thừa cấp tốc dẫn người tới thì thấy cảnh bệ hạ khoanh chân ngồi trên người ba người, một ông già đã ngất xỉu, miệng vẫn ngậm một cái bánh.

Trương huyện thừa bất lực hành lễ.

"Đem tên lừa đảo đi cho trẫm, kẻ còn lại phải dạy dỗ, nhất là tên thái học sinh kia, hỏi xem thứ ngu xuẩn đó làm sao mà thái học dạy ra được."

"Vâng!"

Sau khi Lão Trương đưa người đi, Lưu Trường vẫn rất giận:" Thái học sinh toàn lũ ngu xuẩn, thế này mà làm quan được à?"

"Chỉ là người trẻ tuổi không hiểu chuyện thôi, bệ hạ chớ giận."

Vì chuyện này mà Lưu Trường không còn hứng thú ra ngoài thành phóng xe nữa, về thẳng Hậu Đức Điện.

Vừa về tới nơi chưa kịp ăn gì thì có người vội vàng tìm tới.

Người này là Tư Mã Hỉ, tới trước mặt Lưu Trường thỉnh tội.

Lưu Trường nói:" Trước kia ngươi lờ đi công lao của trẫm, thường ghi chép những thứ không chính xác, có điều trẫm là người khoan dung độ lượng, không trách tội ngươi, chỉ cần sau này ngươi chuyên tâm tâng bốc .... Khụ, ghi chép đúng sự thật, trẫm sẽ không trách tội ngươi."

Tư Mã Hỉ bái lạy:" Thần xưa nay đều ghi chép đúng sự thực, chưa từng phạm lỗi, hôm nay tới thỉnh tội vì nhi tử mạo phạm bệ hạ."

"Nhi tử ngươi ...." Lưu Trường chỉ một thoáng liền bừng tỉnh:" Thứ ngu xuẩn kia là nhi tử ngươi à? Không thể nào, sao ngươi lại có nhi tử ngu xuẩn như thế?"

Tư Mã Hỉ mặt tối sầm không đáp.

Lưu Trường nhìn mặt ông ta, lần nữa lắc đầu:" Hắn trông không giống ngươi, bộ dạng thì cũng được, nhưng tài năng thì .... Trước kia nghe nói nhi tử ngươi thông tuệ, giờ xem ra, hắn học sai rồi.”

Tư Mã Hỉ thở dài:" Bệ hạ không biết, vì đứa bé này, thần mới rất nhiều danh sư ... Giúp nó tinh thông Nho gia, Hoàng Lão, thậm chí cả Âm Dương gia ... Cứ nghĩ học càng nhiều càng có tương lai. Dè đâu nó chẳng đạt thành tựu ở bất kỳ học phái nào, hôm nay còn dùng lời hoang đường phỉ báng bệ hạ."

"Nhi tử ngươi chưa hai mươi phải không, trẫm không so đo với trẻ con, ngươi phải dạy bảo con cho tốt."

Tư Mã Hỉ đi không lâu thì có một bóng người chạy vù vào Hậu Đức Điện.

"A phụ !"

Lưu Linh cười toét miệng, hết sức vui vẻ tới bên cạnh lưu Trường, bóp vai cho y:" A phụ mệt không, con bóp vai cho a phụ nhé."

Lưu Trường nhắm mắt lại:" Nếu con muốn theo đại phụ tới phương nam thì miễn bàn."

Lưu Linh cứng người, tức thì rời tay khỏi vai Lưu Trường, ngồi trước mặt, hai mắt long lanh nhìn y.

" A phụ, đại phụ một mình tới phương nam đáng thương lắm, để con đi cùng được không? Thao luyện thủy quân là chuyện rất vất vả, đại phụ cần người chiếu cố."

Mặc dù Hàn Tín không chịu giúp Lưu Trường đối phó với thủy tặc, nhưng giúp huấn luyện thủy quân thì ông ta không từ chối.

"Con đi theo sư phụ phải phân tâm chiếu cố con, không phải con chiếu cố ông ấy."

"A phụ ! cho con đi đi." Lưu Linh bắt đầu giở chiêu làm nũng:

Lưu Trường nghiêm mặt:" Không được, nếu trẫm cho con đi, a mẫu con thế nào cũng ăn thịt trẫm. Với lại đại phụ con đi phương nam có chuyện, con không được làm vướng víu ông ấy, khỏi nghĩ nữa, yên tâm ở lại đây đi."

Lưu Linh rất không vui, môi giảu lên lẩm bẩm:" Con có đi nghịch ngợm đâu, con đi học binh pháp, tương lai xuất chinh hải ngoại."

"Xuất chinh hải ngoại, con nói dễ nhỉ, vậy đợi a phụ con về dạy con."

"Vì sao không ai tin con cả?"

"Ai bảo không ai tin con?" Lưu Trường kéo Lưu Linh tới bên cạnh, xoa đầu nó:" Trẫm tin con sẽ là tướng lĩnh xuất sắc, nhưng đại phụ con đi phương nam đúng là có chuyện vô cùng quan trọng phải làm, không cho con đi là tránh bị phân tâm."

"Với tính con làm gì có chuyện ngoan ngoãn ở bên đại phụ con chứ? Nếu con dứt khoát muốn làm tướng lĩnh thì tới quân học đi, tương lai dựa vào năng lực mình làm nên sự nghiệp, trẫm không cản. Nếu con làm tốt hơn cả mấy huynh trưởng con, dù phong con làm chư hầu vương cũng không phải không thể.”

Lưu Linh mắt sáng rực:" A phụ nói phải giữ lời nhé!"

"Đương nhiên là giữ lời, nhưng bất kể là làm tướng quân hay làm chư hầu vương đều không phải dễ. Con chỉ học binh pháp, không hiểu chính vụ, không biết dùng người, không biết quản lý bách tính, người như thế trẫm không phong vương đâu. Hết thảy đều dựa vào năng lực, nhất là đối với con, muốn được thừa nhận, càng phải trả giá lớn, xem đại mẫu con đi, mỗi khi đại mẫu con ra lệnh, toàn triều trừ trẫm ra, ai dám phản đối chứ?"

Lưu Linh tức thì bừng bừng đấu chí:" Con sẽ học thật tốt, nhất định sẽ có tài năng hơn cả đại mẫu."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment