Trước cửa phủ Lưu An.
Lưu Trệ loay hoay mặc thứ y phục chẳng ra thể loại gì, nó chưa bao giờ mặc hoa phục kiểu này, nên không biết mặc ra sao: "Huynh trưởng, vì sao phải mặc như thế?"
Lưu Thiên ở bên cũng ăn mặc như đóa hoa, nghiêm túc nói: "Trọng phụ bảo, gặp mỹ nhân phải ăn mặc đẹp đẽ một chút, nói chuyện khách khí một chút, để nàng biết tài học và hành vi quân tử của chúng ta."
Nói rồi giúp Lưu Trệ chỉnh y phục: "Bộ hoa phục này ta từng mặc, đệ đừng làm bẩn, ta thích mặc thế này, có phải giống đại phụ lắm không?"
Lưu Trệ gật đầu lia lịa: "Đúng là rất giống, nhưng huynh trưởng, mỹ nhân là gì?"
Lưu Thiên gãi đầu: "Ta cũng không biết, trọng phụ không nói, nhưng mà nghe trọng phụ không sai đâu, trọng phụ là người thông tuệ nhất Trường An."
Khi hai đứa nhãi đang chơi ngoài sân thì Vệ Văn Quân dẫn đám muội muội của mình về phủ thái tử, Vệ Văn Quân có ba muội muội lớn nhất là Vệ Quân Nhụ nhút nhát không thích nói chuyện, nhị muội Vệ Thiếu Nhi hoạt bát hiếu động, tam muội Vệ Tử Phu giống huynh trưởng ôn nhu hiền hòa.
Lúc này ba đứa muội muội ngồi bên huynh trưởng.
Vệ Thiếu Nhi không nhịn được nói:" Rốt cuộc có thể về rồi, muội không chịu nổi nữa, nếu tiếp tục ở đó, sớm muộn muội cũng chọc mù mắt Trịnh Bỉ."
A mẫu của bọn họ Vệ Ẩu sau nhiều năm được Trịnh Quý theo đuổi, cuối cùng xiêu lòng gả cho hắn. Trịnh Quý vì muốn lợi dụng quan hệ nhà họ với thái tử, cho nên đối xử với Vệ Ẩu và mấy huynh muội họ không tệ, ít nhất bề ngoài là vậy.
Thế nhưng mấy đứa con của hắn lại cực kỳ căm ghét huynh muội họ, trong đó có mấy đứa lớn như Vệ Bỉ, Vệ Kỳ thường xuyên sỉ nhục a mẫu của họ, đánh đập bọn họ.
Vệ Văn Quân rốt cuộc vì an toàn đám muội muội mà cầu xin thái tử cho trở về, được thái tử đồng ý liền dẫn chúng đi.
"Nhị muội, chớ nói thế."
"Huynh trưởng không biết đám người đó xấu xa thế nào, chúng bày đủ trò ức hiếp bọn muội ... Muội rất nhớ cuộc sống trong phủ thái tử, a mẫu lại không cho chúng ta về."
"A mẫu cũng có cái khó của mình ... Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, lát nữa ta dẫn các muội đi tìm thái tử phi, bọn muội có thể trở về đều nhờ ân đức của thái tử và thái tử phi, phải biết nhớ ơn, rõ chưa?"
Vệ Văn Quân dẫn ba đứa muội muội tới phủ thái tử, đi bái kiến thái tử và thái tử phi.
Lưu An chẳng động lòng, Đề Oanh rất yêu thương bọn chúng:" Đứng dậy đi, không cần như thế."
Nói rồi gọi chúng tới bên cạnh, hiền hòa nói:" Sau này coi đây như nhà mình, đừng để huynh trưởng lo lắng."
Vệ Văn Quân quỳ lạy Lưu An lần nữa:" Đa tạ thái tử điện hạ, đại ân đại đức, đời này khó báo đáp ..."
Lưu An phất tay:" Không cần phải thế, là a phụ bảo ta lo liệu việc này."
"Bệ hạ ạ?" Vệ Văn Quân kinh ngạc:
Lưu An nghiêm mặt, rất không vui nói" Cũng không biết là ai nói với a phụ chuyện này."
Vệ Văn Quân tức thì hiểu ra, đang định nói gì thì có hai đứa bé xông vào, vừa đi vừa oán trách nhau.
"Tại đệ cả đấy, mải chơi người ta tới cũng không biết."
Hai đứa tới trước ba nữ hài, chỉ thấy bọn chúng đều mặc hoa phục rất ra dáng, Lưu An cũng phải sững sờ. Lưu Thiên mắt chuyển động qua ba mỹ nhân, bỏ qua Vệ Quân Nhụ lớn tuổi, dừng trên người Vệ Thiếu Nhi:" Tại hạ Lưu Thiên, được phong làm Hạ vương, gia phụ Đại Hán hoàng đế, là người nghi biểu đường đường, bụng đầy bánh xe, ra mặt mỹ nhân."
Lưu Trệ cũng có sao học vậy, nhìn Vệ Tử Phu nhỏ nhất:" Tại hạ Lưu Trệ, được phong Hạ vương, gia phụ Đại Hán hoàng đế, là người đầu đường, bụng toàn bánh xe, ra mắt mỹ nhân."
Đề Oanh nghe chúng nói mà cười ngã lăn ra sau.
Mặt Lưu An cực kỳ khó coi, mắt gần như bốc lửa hùng hổ đứng dậy bỏ đi, miệng quát: "Lôi Bị, chuẩn bị xe."
Hai thằng nhãi có bạn chơi, tụ lại một chỗ trò chuyện tưng bằng. Lưu Thiên tò mò nhìn Vệ Thiếu Nhi hỏi chuyện trong nhà, Lưu Trệ thì ba hoa bốc phét chuyện của mình cho Vệ Tử Phu nghe.
Vệ Văn Quân nhìn đám muội muội bị hai thằng nhãi làm cười không ngớt thì nhíu chặt mày.
Đề Oanh trêu chọc: "Giờ đã hiểu tâm tình của thái tử với ngươi chưa?"
Vệ Văn Quân bừng tỉnh.
Khi thái tử vội vàng tới quân học, vị Hạ vương nào đó không ở đây, biết hắn ở Hậu Đức Điện, thái tử liền đánh xe tới đó.
Lưu An xông vào Hậu Đức Điện thấy Lưu Tứ ngồi bên a phụ, nghe a phụ nói gì đó.
Lưu An xông tới chộp gáy hắn, xách lên.
Lưu Lương kinh hoàng la lên:" Đại ca, là đệ, là đệ, Lương đây."
Lưu An nhìn kỹ lại, quả nhiên là Lưu Lương, bỏ hắn xuống, lẩm bẩm:" Giống ai không giống, lại đi giống cái mặt này."
"Ngươi có ý kiến với cái mặt của trẫm à?" Lưu Trường hỏi:
Lưu An mới nhớ ra mình lỡ lời, còn một vị cũng có gương mặt đó, ngồi xuống bên cạnh, mặt nhăn nhó nói:" A phụ, phải quản Tứ đi, cả con cũng bị nó làm hư rồi, không chỉ Thiên, mà cả Trệ cũng vậy ... Còn tiếp tục để nó ở Trường An, tương lai toàn bộ tông thất sẽ giống nó."
Lưu Trường ra hiệu cho hắn đợi, rồi nhì sang Lưu Lương:" Bắc địa gần đây thiên tai không ngừng, trẫm không phải bảo con về nước ngay, con theo Quý công chẩn tai, là để con giúp vỗ về bách tính đương địa, có chư hầu vương bên cạnh, Quý Bố sẽ dễ làm việc hơn ... Con không cần tham gia vào việc gì, nghe Quý Bố an bài. Hiểu chưa?"
Lưu Lương gật đầu: "Con biết."
"Ừ, đi chuẩn bị đi."
Đợi Lưu Lương đi rồi, Lưu An mới hộ nghi hỏi:" A phụ phái Lương đi chẩn tai sao?"
"Ừ, Quý Bố vẫn bận rộn bên đó, để Lương đi thăm, cũng là giúp Quý Bố vỗ về bách tính đương địa." Lưu Trường giải thích vài câu hỏi:" Nói đi, tìm trẫm có việc gì?"
Tất nhiên Lưu Trường không cho rằng đại nhi tử vì việc của Lưu Tứ mà tìm mình, thằng nhãi đó không nghe lời thì đánh một trận là được, không cần tốn công.
"A phụ, là chuyện thái úy đi phương nam ạ."
"Sao, ngươi cũng sợ thái úy mưu phản?"
"Đương nhiên là không ạ, đại thần trong triều, chẳng qua là lý gián quân thần, a phụ không cần để ý." Lưu An nghiêm túc nói:" A phụ, thái úy đi phương nam không có thân tín gì, không bằng để con đi cùng, có thể giúp thái úy. Quan trọng hơn tương lai Đại Hán ở hải ngoại, mà con chưa từng tiếp xúc với biển."
Lưu Trường đắn đo, thằng nhãi này mà đi thì một đống việc đổ lên đầu mình, nhưng nó nói cũng đúng, không hiểu gì về biển cũng không ổn, nghĩ một lúc rồi gật gù:" Được, nhưng không nên đi quá lâu."