Đô thành nước Lương.
Lương vương đứng ở cổng thành, xung quanh được giáp sĩ vây kín mít.
Mấy đại thần của nước Lương đứng quanh, mắt đầy sợ hãi.
Hôm nay bọn họ phải gặp Triều Thác rồi.
Sau này bọn họ phải làm việc dưới quyền Triều Thác.
Nước Lương tự có truyền thống riêng, vì trong nước nhiều đất cày, bách tính đa phần giàu có, tác phong nơi này luôn rất lề mề. Lương vương cầm đầu phong trào nằm thẳng không làm gì hết, rất nhiều quan lại cũng chẳng làm việc, nước Lương vẫn thuận buồm xuôi gió.
Còn tác phong của Triều Thác thì trái ngược, Triều Thác là loại người gì, mọi người sớm biết từ lâu, vị quốc tướng này e sẽ đem quan viên đương địa ra chặt đầu một lượt.
Cứ thế trong sự chờ đợi đầy sợ hãi, xe ngựa tới gần.
Xe ngựa dừng trước mặt Triều Thác, một người đi ra, chính là Triều Thác.
"Bái kiến quốc tướng."
Lưu Khôi dẫn quần thần tới hành lễ.
Triều Thác ngẩn người, ngay lập tức đáp lễ.
"Biết được ngài sắp tới, quả nhân dẫn quần thần tới đây đợi, không biết dọc đường có thuận lợi không"
Triều Thác không trả lời Lương vương mà chỉ lạnh lùng nhìn xung quanh:" Tới đón thần, sao lại chặn đường? Nước Lương là trung tâm của Trung Nguyên, thương cổ qua lại liên tục, chặn đường thế này, lỡ dở bao việc ..."
Lưu Khôi sợ hãi chân run bần bật, hỏng rồi, tên này sẽ không lấy đó làm cớ, bắt ta đưa tới Trường An chứ?
"Mau lệnh giáp sĩ nhường đường, đừng làm chuyện vô nghĩa này."
"Vâng!"
Lương vương dẫn Triều Thác đi vào nội thành, các đại thần theo sau.
Triều Thác nhìn quanh, không ngừng gật đầu, xem ra có vẻ rất hài lòng với tình hình nước Lương.
Kỳ thực, khi biết Triều Thác sắp tới, nước Lương đã hành động, đám cường hào đa phần chạy rồi, ai không chạy thì bị bắt trị tội rồi. Đồng thời nước Lương đem chuyện tích lũy trước kia xử lý hết, không cho lề mề, yêu cầu quan lại các nơi phải cần cù, không được lười biếng.
Triều Thác vào thành, không tới vương cung, mà tới thẳng phủ quốc tướng, tra chính vụ các nơi.
Lưu Khôi cũng mượn cớ sức khỏe không tốt về vương cung, quần thần chẳng chạy được, đều phải ở lại.
Triều Thác ngồi ở thượng vị, lật xem tình hình địa phương, hài lòng gật gù.
"Ai cũng bảo nước Lương chính sự chậm chạp, xem ra lời đồn đều không thật, không có tấu chương tích lũy, mọi việc xử trí thỏa đáng."
Quần thần thở phào, công tác chuẩn bị thật không uổng phí.
"Chính lệnh nước Lương phát ra năm trước làm thế nào rồi? Chính lệnh triều đường ra sao?" Triều thác hỏi:
Quần thần tức thì im lặng, có lang trung lệnh bạo gan nói:" Triều công có điều chưa biết, nơi này vì thiếu một người có chân tài thực học như ngài, nên không đưa ra mệnh ra sao, không biết quản lý bách tính thế nào, triều đình cũng chẳng để ý. Nay có ngài rồi, mọi người về sau nghe lệnh ngài, hoàn thành mọi chính lệnh của ngài ..."
"A dua nịnh bợ à?? Người đâu nhốt kẻ này lại cho ta."
Quần thần kinh hãi nhìn giáp sĩ lôi vị lang trung lệnh kia đi, thế mà cũng bắt sao?
Triều Thác chưa hết phẫn nộ:" Bình sinh ta ghét nhất kẻ tiểu nhân nịnh bợ, ta không cần các ngươi tôn trọng ta, không cần các ngươi bày tiệc gì hết, sau này gặp ta không hành lễ cũng không sao, ta muốn người làm việc thật sự."
"Từ hôm nay trở đi, thu lại hết thói xấu trước kia cho ta."
"Nói ít, làm nhiều."
Tất cả đồng thanh:" Vâng!"
"Nước Lương có gia sản thế này, vậy mà các ngươi chẳng làm gì cả, đợi địa phương có vấn đề mới thuận tay giải quyết, không biết tận dụng ưu thế, đúng là uổng phí của trời."
"Triệu tập quần thần! Triều nghị!"
"Hả, quốc tướng, đã qua ngày triều nghị rồi!" Có quan viên buột miệng:
"Bắt tên này cho ta."
Quần thần kinh hãi bội phần, vậy cũng bắt nữa? Có còn cho người ta nói không?
Hôm đó triều nghị diễn ra, Triều Thác ban bố hơn hai mươi chính lệnh liên quan tới dân cư, thương nghiệp, giáo dục, đường sá ...
Trong vòng ba ngày, Triều Thác dâng tấu bãi miễn hơn hai mươi đại thần quan lại.
Tức thì nước Lương quan oán khắp nơi, quan chúng lầm than.
Các nơi vì đủ các việc mà bận rộn, Trường An thì rất yên bình, chẳng có chuyện gì lớn, Lưu Trường ngày ngày đi săn bắn, phóng xe, gần như chẳng làm gì.
Cùng lúc ấy trong thái học.
Tư Mã Đàm buồn bã ngồi trước mặt lão sư.
"Sư phụ, đệ tử không hiểu, rõ ràng đệ tử làm việc tốt, nhưng lại bị bệ hạ đánh. Đệ tử làm theo lời sư phụ dạy, vì sao lại thế??"
"Bệ hạ đánh ngươi à?"
"Vâng, khi đó đệ tử không hề biết là bệ hạ, về nhà mới nói không ngờ Trường An lại có thứ ác nhân như thế, khi đó a phụ đệ tử mắng, không được phép sỉ nhục bệ hạ ... " Tư mã Đàm ấm ức kể ra đầu đuôi:
Dương Hà khẽ vuốt râu:" Chuyện này không phải lỗi của ngươi, chẳng qua bệ hạ không hiểu những đạo lý này."
Dương Hà rất nổi tiếng trên triều, không phải vì học vấn, mà là nhờ tinh thần bất khuất, vị nhân huynh này ba lần dâng tấu khuyên gián hoàng đế, bị đi đầy ba lần, nên bị mọi người gọi là "Tam Thiên công".
Đây là lần thứ tư ông ta về triều.
"Ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà thay đổi suy nghĩ của ngươi, phải kiên trì. Nay trong nước đều hạng a dua nịnh bợ, chỉ biết lấy lòng hoàng đế, không kiên trì suy nghĩ của mình"
"Ta nói cho ngươi biết, phải toàn lực giúp đỡ người khác, dù có bị lừa cũng đáng, hành vi của ngươi không có gì sai."
"Ta biết, bệ hạ vì sao nhắm vào ngươi, đó là lỗi của ta."
Tư Mã Đàm ngớ người:" Liên quan gì tới sư phụ??"
"Ngươi không biết, bệ hạ là kẻ thù cũ của ta, cùng ta văn đấu nhiều năm, những năm qua văn chương của ta luôn đánh vào khuyết điểm của bệ hạ, bệ hạ ba lần đầy ta ra ngoài. Vì thế bệ hạ cực kỳ coi trọng ta, đối xử với ngươi như thế là vì ta." Dương Hà thở dài:
Tư Mã Đàm sùng bái:" Thì ra là thế ... Vậy mà a phụ đệ tử nói, đừng học sư phụ."
Dương Hà tức giận:" A phụ ngươi thì biết cái gì? A phụ ngươi làm sử quan mà không dám nói thẳng là không đúng ..."
Hai người đang nói chuyện đột nhiên có người xô cửa.
Dương Hà đùng đùng nổi giận, nhưng nhìn thấy người đó vội chuyển thành nụ cười:" Lão sư sao lại tới đây ạ ... Lão sư mau ngồi."
Tư Mã Đàm cũng vội đứng dậy.
Đó là ông già râu bạc, tay chống quải trượng, nhìn hai người trước mặt, mắt tóe lửa.
Ông ta chính là Vương Đồng, đại nho vang danh thiên hạ, là đệ tử thân truyền của Điền Hà ... Điền Hà mặc dù thân phận không đạt tới tầm Tuân Tử, nhưng cùng cấp bậc với Phù Khâu Bá, đệ tử lợi hại nhất của ông ta là Đại Hán Hiếu Nhân hoàng đế Lưu Doanh.
Vương Đồng vì một số nguyên nhân không nói rõ được mà tới nước Đường, định cư ở đó truyền thụ học vấn, dạy dỗ đệ tử tới nay.
Vừa thấy Dương Hà, ông vung quải trượng lên đánh.
"Sư phụ, vì sao lại thế?"
"Vì sao à? Nếu không có Tư Mã công gửi thư cho ta, ta không biết chuyện hay ho ngươi làm, một viên ngọc thô tốt như thế, ngươi dạy thành thế này. Còn xúi đi đả kích bệ hạ, to gan lắm lại còn kẻ thù cũ? Bệ hạ biết ngươi là ai à? Hôm nay ta đánh chết tên nghịch đồ."
Ông già nóng tính đánh cho Dương Hà kêu thảm thiết.
"Thân Bồi dạy học kiểu gì thế, thái học là thế này đây à? Còn không bằng quốc học nước Đường."
"Lát nữa ta dẫn các ngươi đi tìm hoàng đế nhận tội, sau đó mới bàn chuyện mở tân thái học ở nước Đường."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com