"Ha ha ha ha !"
Trong Hậu Đức Điện truyền ra tiếng cười phong cách bạo quân.
Lưu Trường thân thiết đỡ Vương Đồng ngồi xuống, đây là vị đại hiền khi xưa y còn nhỏ đã bắt cóc ... Khụ, mời tới nước Đường.
Mới đầu ông rất miễn cưỡng, về sau sống lâu cũng quen rồi, vì nước Đường đào tạo nhiều nhân tài, ví như Triệu quốc tướng Viên Áng từng được ông dạy dỗ.
Sống ở nước Đường, tất nhiên khó tránh khỏi mang phong cách người Đường, tuổi cả đống nhưng rất khỏe, múa gậy vù vù.
Cách dạy học ở nước Đường khác biệt nho nhỏ với nơi khác, muốn người ta nghe đạo lý, thì phải làm người ta cúi đầu trước đạo lý đã.
"Chuyện nhỏ thế này khanh sao phải tự mình tới Trường An, không tính là mạo phạm."
"Vị Dương Hà này chỉ viết văn đả kích trẫm, chửi thái úy, tuy văn chương bất kính với nước Đường, nói nước Đường dưới tay trẫm toàn phường tặc ... nhưng dù sao tuổi trẻ không hiểu chuyện, là bình thường."
Vương Đồng trừng mắt lên, vung gậy định đánh, Lưu Trường vội ngăn cản.
Dương Hà đầu hai thứ tóc vẫn mang tiếng tuổi trẻ không hiểu chuyện cúi gằm mặt.
"Vương công, chớ giận, chớ giận ... Hắn không hiểu chuyện, thay đổi là được, ít nhất học vấn của hắn khá lắm, khanh xem Bắc Bình hầu muốn thay ngài quản giáo hắn, hắn nói á khẩu, ngang nhiên nói Bắc bình hầu là tặc nhân làm mất tiết tháo Hoa Hạ, không xứng biện luận với hắn ..."
Dương Hà vội vàng nói:" Oan quá ..."
"Trong văn của ngươi nói 'hiền bất thủ chính, tắc Hoa Hạ đức tháo vô hỉ', chẳng phải nói quốc tướng đương thời Bắc Bình hầu sao??"
"Thần chỉ nói về nhân phẩm người làm quan ... Sư phụ, đệ tử bị oan ..."
Dương Hà nhìn Vương Đồng với ánh mắt chân thành, lão sư hãy nhìn mắt đệ tử đi, đệ tử không lừa người, y bới móc văn chương vu vạ.
Nhưng mắt Vương Đồng chỉ có lửa giận.
Ông ta hết sức ngưỡng mộ Trương Thương, từng nhiều lần viết văn chương ca ngợi, coi Trương Thương là người tài năng cao nhất Nho gia. Chú ý nhé, ông ta nói đệ nhất Nho gia, là từ khi có Nho gia, tức là cao hơn Khổng Tử.
Lý do ông ta đưa ra, Trương Thương là quốc tướng Nho gia đầu tiên.
Tóm lại ở trước mặt vị này mả đả kích Trương Thương là dễ nguy tới tính mạng lắm.
Ông ta điên lên rồi, may mà Lưu Trường giữ lấy: "Khanh chớ giận, tuy người này có nhiều khiếm khuyết, nhưng dạy đệ tử giỏi lắm. Giống như Tư Mã Đàm, vốn có tiếng thông tuệ, giờ theo hắn học, thời gian trước gặp kẻ lừa đảo còn giúp đỡ, không ngại cổ vũ đám lừa đảo để kiếm chút thanh danh ... Thật là cảm động quá."
Dương Hạ và Tư Mã Đàm run bần bật.
"Giỏi, giỏi lắm." Vương Đồng đã giật tới đỉnh điểm rồi, nhưng từ từ hạ quải trượng xuống:" Nơi này là Hậu Đức Điện, nếu ta đánh các ngươi trước mặt bệ hạ, khác nào cũng không hiểu chuyện như các ngươi ... Đợi lát về ta dạy bảo lại.
Lưu Trường dìu ông già ngồi xuống:" Vương công nên khoan dung chút, giống như trẫm vậy, đã ba lần khoan thứ tội danh cho vị Dương quân này, hắn cảm kích lắm, cứ lần nào sau khi được xá miễn liền dâng thư chửi mắng trẫm ..."
"Thứ vô quân vô phụ, vô thượng vô hạ, vô thị vô phi. Bệ hạ từ khi Thân Bồi phụ trách thái học, thí học ngày càng vô dụng, đây cũng chính là lý do thần tìm bệ hạ."
Vương Đồng mặt tối đen:" Thái học bây giờ chỉ nhìn xuất thân, người nghèo khổ được bước chân vào ngày một ít, nội bộ cũng ngày một hỗn loạn, không điều hòa được mâu thuẫn các phái, mà làm nó thêm gay gắt."
"Thần cho rằng nay đã khác xưa, trước cấm học cung các nơi vì muốn tập trung quyền lực vào triều đình, không cho quan viên địa phương tùy ý bổ nhiệm hiền tài."
"Nhưng này bây giờ thái học đã không phải là nơi có thể trực tiếp làm quan nữa, muốn làm quan phải qua khảo hạch. Bởi thế xin bệ hạ thay đổi chính sách, cho địa phương thiết lập thái học, cởi bỏ hạn chế quốc học ..."
Vương Đồng có rất nhiều lời muốn nói về chế độ hiện nay.
Lưu Trường nghe cũng rất chăm chú:" Lời khanh nói có lý lắm, thế này đi, Bắc Bình Hầu nay ở Trường An, khanh tới hỏi chuyện này. Đợi khi hai người dâng thư, trẫm sẽ báo cho quần thần thi hành."
Hai người nói chuyện nước Đường một lúc nữa, Vương Đồng mới bái biệt mà đi, Lưu Trường không quên dặn:" Quản giáo đệ tử không nên quá nghiêm khắc, để chúng nhận ra sai lầm là được, khanh chớ quá giận hại người."
Sau khi Vương Đồng dẫn đệ tử đi, Lữ Lộc mới đi vào. Lưu Trường nhìn theo phương hướng bọn họ, cảm thán:" Dưới sự giúp đỡ của trẫm, sau này chắc là không xem được văn chương của Dương Hà nữa rồi."
Lữ Lộc tò mò:" Bệ hạ, sao bệ hạ biết văn chương của ông ta, còn biết chuẩn xác sai sót trong đó."
"Trẫm từ nhỏ khổ học, có gì qua được mắt trẫm."
"Là Đậu Quảng Quốc chỉ ra cho bệ hạ à?"
"Là An." Lưu Trường đắc ý lắm, nhi tử rốt cuộc cũng đem dùng được rồi:" Vương Đồng vào thành một cái là trẫm biết ngay."
"Bệ hạ anh minh." Lữ Lộc thật lòng nói, mỗi lần bệ hạ đi báo thù người khác đều vô cùng thông tuệ, tính toán kín khẽ, chuẩn bị thỏa đáng, ngài mà dùng tâm tư này vào trị quốc thì Đại Hán hưng thịnh lâu rồi:
"Nhẹ một chút .... á ..."
Lưu Tứ nằm trên giường, Lưu Lương bôi thuốc.
"Lần này vì sao bị đánh?"
"Đều tại đại ca đố kỵ với ta, Thiên và Trệ thích ta, không thích huynh ấy, chúng học theo ta, huynh ấy đố kỵ nên đánh ta ..."
Lưu Lương do dự một lúc, hỏi:" Đệ dạy chúng cái gì?"
"Ta chỉ dẫn chúng đi chơi thôi, ai mà biết chúng học cái gì, con người ta thế này, dù chúng học toàn bộ cũng đâu có cái gì xấu."
"Tứ, tương lai Thiên sẽ là hoàng đế đấy, đệ không thể dẫn nó đi lạc lối, nó mà học đệ thì hỏng hết."
"Không phải, ngươi có ý gì? Học ta thì lạc lối à?"
"Dù sao thì hoàng đế cũng không thể ba ngày ăn một trận đòn được." Lưu Lương kết thúc tranh cãi:
Lưu Tư không tán thành: "Chưa chắc, bằng vào tính của a phụ, hồi nhỏ thế nào cũng bị ăn đòn, ta thấy a phụ còn bị đòn dữ hơn ta."
Lưu Lương quát: "Nói linh tinh, a phụ là người thế nào, làm sao mà giống đệ được."
"Người thế nào cũng chẳng sao, làm hoàng đế hay làm vương, chỉ cần làm việc có lợi cho bách tính cho xã tắc là được."
Lưu Tứ thao thao bất tuyệt:" Quân vương cũng có nhiều loại, ví như a phụ, đạo đức rất khó nói, nhưng biết dùng người. Hay như Lương vương, chẳng làm gì cả, nhưng không gây hại cho bách tính, mưa thuận gió hòa. Hay như Sở vương, triệu tập một đám học giả, chuyên tâm văn trị."
"Phương pháp nhiều loại, cho nên chuyện hữu dụng cũng nhiều cách nói."
Lưu Lương mỉm cười:" Tứ đệ, ngươi không cần an ủi ta, ta không có tài năng gì cả, nhưng ta không làm chuyện có hại cho bách tính."
"Ngươi mới là tứ đệ ..."
"Ngươi chính là tứ đệ ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com