"Oa, đây là đệ đệ ngươi à! Xấu thật đấy." Lưu Linh nhìn đứa bé nhăn nhúm còn chưa to bằng bàn tay a phụ, tò mò muốn đưa tay bẹo má nó:
Vệ Văn Quân vội ngăn cản:" Điện hạ, chưa thể làm thế, sẽ khiến nó bị thương."
Lưu Linh thu tay lại ngay, tuy nghịch ngợm nhưng nó biết đúng sai.
Vệ Ẩu yếu ớt nằm trên giường, mặt mày nhợt nhạt, vừa một lần nữa trải qua ải sinh tử, trông nàng yếu ớt cực điểm. Mặc dù y học đã tiến bộ lớn, nhưng sinh con vẫn là chuyện chết người, thành công sinh ra một đứa bé, là từ Quỷ Môn Quan quay về.
Ba ngày trước, Vệ Ẩu thành công sinh ra một đứa bé trai.
Điều này làm Vệ Ẩu rất kiêu ngạo, có đứa con này, về sau hẳn nàng có chỗ đứng ở Trịnh gia rồi chứ.
Trẻ con mới sinh trông chẳng đáng yêu chút nào, dù sao Lưu Linh thấy đây là đứa bé vừa xấu vừa nhỏ.
Vệ Văn Quân thì thích lắm, ngồi quỳ bên cạnh, yêu thính nhìn đệ đệ mãi.
Lưu Linh lại hỏi: "Đúng rồi, đã đặt tên cho đứa bé chưa"
Vệ Ẩu cười nhẹ:" Gọi là Thanh ... Trịnh Thanh."
"Thanh à? Nghe như tên nữ tử ấy ..." Lưu Linh lẩm bẩm:
Vệ Văn Quân mặt biến sắc, tiếp đó nói:" Thanh thì ở đây, không biết Trịnh đâu."
Vệ Ẩu mắng:" Không được nói thế."
Vệ Văn Quân tâm tình không tốt, vì từ khi a mẫu sinh con tới giờ, vị kế phụ kia chưa tới nhìn lấy một lần, hắn hoàn toàn không để ý tới sinh tử của a mẫu, cũng không để ý tới đứa con mới sinh ... Dù đứa bé đó là cốt nhục của hắn.
Vệ Ẩu giải thích:" Hắn hơi bận rộn, không phải vì không yêu Thanh, bận xong hắn sẽ tới.
Vệ Thanh không vui nói:" Nếu hắn biết hiện đứng đây là công chúa Đại Hán, hắn sẽ lập tức xong việc."
Vệ Ẩu không muốn nói đề tài này, nàng sau khi mất lương nhân đã chịu rất nhiều khổ cực, rốt cuộc kiếm được nơi dung mình, có một người để dựa vào, không muốn buông tay:" Đám Quân Nhụ, Tử Phu sao không tới."
Vệ Văn Quân mím môi, đang định giải thích thì Lưu Linh nói trước:" Chúng không muốn tới, chúng nói, ngươi không cần chúng nữa, chúng tới làm gì ..."
Còn chưa đợi Vệ Ẩu nói gì, Vệ Văn Quân đứng dậy:" A mẫu, con về đây, người chiếu cố tốt đệ đệ, chiếu cố tốt bản thân, con sẽ tới sau ..."
Nhìn nhi tử kiên quyết rời đi, Vệ Ẩu cả lời giữa lại không nói ra được. Cuối cùng chỉ có thể nhìn tiểu nhi tử ngủ say, lẩm bẩm:" Chúng sống tốt là được ... Sống tót là được ..."
Rời khỏi hậu viện, Lưu Linh mới hỏi:" Có phải vừa rồi ta hơi nặng lời không? Ngươi giận rồi à"
Vệ Văn Quân lắc đầu:" Điện hạ giúp nhà thần nhiều như thế, thần sao có thể giận chứ?"
Hai người vừa đi vừa nói, vừa ra tới cửa phủ thì thấy một đám đông đối diện đi tới.
Vệ Văn Quân tức thì cau mày, kẻ chắn đường hắn không phải ai khác, mà là Trịnh Tỉ.
Trịnh Tỉ là con của Dương thị, chính thất phu nhân của Trịnh Quý, xưa nay luôn gây chuyện với huynh muội Vệ Văn Quân, lúc này dương dương đắc ý, xung quanh hắn có rất nhiều phó nhân, bọn chúng tay lăm lăm gậy gỗ.
"Lần trước ngươi đi mách lẻo, hại ta bị đại ca đánh, cả a mẫu cũng không cho ta vào hậu viện."
"Hôm nay thù mới hận cũ tính một thể."
Lưu Linh tức thì sáng mắt, sắn ống tay áo lên:" Muốn đánh nhau à? Muốn đánh nhau à?"
Vệ Văn Quân cũng rút bội kiếm ra, mắt đầy cảnh giác, tuy kiếm pháp của mình không tệ, nhưng chưa chắc đánh được, nếu bị thương tới công chúa thì không xong, định nói thân phận của Lưu Linh ra thì một người vội vàng chạy tới.
Người đó chưa tới nơi thì tiếng gầm phẫn nộ đã tới:" Thằng nhãi, ngươi muốn làm gì Ta nói rồi, không cho ngươi ...."
Ngươi đó là Trịnh Kỳ trưởng tử của Trịnh Quý, hắn đẩy phó nhân ra, tới trước mặt đệ đệ:" Lỡ làm bị thương bản thân thì sao? Vì những kẻ không đáng ...."
Nói tới đó đột nhiên nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh Vệ Văn Quân, mặt tức thì cứng đờ.
Thiếu nữ đó mặt không tìm ra chút tỳ vết nào, đôi mắt sáng, toàn thân võ phục, tuy mặc nam trang không che hết vẻ xinh đẹp, lớn gan, táo bạo, hoàn toàn khác nữ tử bình thường. Có thứ gì đó bóp chặt trái tim Trịnh Kỳ, khiến hắn ngây ra nhìn nàng.
Vệ Văn Quân che trước mặt Lưu Linh.
Trịnh Tỉ hoang mang đẩy đại ca:" Đại ca, đại ca! Lần này đệ mang theo rất nhiều người ..."
"Câm mồm!" Trịnh Kỳ tóm gáy đệ đệ kéo tới trước mặt mình, lập tức hòa nhã nói với Lưu Linh:" Ta gia giáo không nghiêm, để đệ đệ phạm lỗi lớn, đường đột giai nhân."
Trịnh Tỉ gọi:" Đại ca, huynh làm gì thế?"
"Câm mồm, bình thường ta dạy đệ ra sao? Đã nói rồi, quân tử phải khoan dung hiền hòa, không được ức hiếp người khác, đệ đối xử với Văn Quân như thế đấy à?"
Trịnh Kỳ bợp đầu đệ đệ mấy cái rồi lại nhìn Lưu Linh, tức thì trở nên nho nhã:" Xin nàng chớ trách tội, ta là Trịnh Kỳ, học ở Thái học, vì thường không ở nhà, nên không quản giáo tốt đệ đệ."
"Thái học á?" Lưu Linh mắt tròn xoe:" Trông ngươi có vẻ không lớn hơn bọn ta bao nhiêu, vậy mà đã học ở thái học rồi à? Thứ khô khan như vậy sao ngươi học được"
Vệ Văn Quân hắng giọng:" Chúng ta nên về ..."
"Tại hạ từ nhỏ hiếu học, từng theo Thân Bồi Công học tập, là hệ của Phù Khâu Công, hai năm trước thông qua khảo hạch vào thái học, tuy bất tài, nhưng do may mắn, hay được thưởng trong trường ..."
"Thân Bồi công, cái ông già hay nhăn mặt à? Ngươi là đệ tử của ông ấy sao? Chẳng trách lợi hại như thế? Có biết trị quốc không??"
"Ta thấy trị quốc không nên giới hạn bởi học phái, không nên bị giới hạn bởi phương pháp, bất kể là học phái gì, chỉ cần có lợi cho bách tính ...."
Trịnh Kỳ kích động nói phương pháp trị quốc của mình, Lưu Linh nghe rất chăm chú.
Trình Tỉ và Vệ Văn Quân bất giác đứng cùng chỗ, hai người nhìn nhau, ánh mắt hoang mang.
Lúc này Trịnh Tỉ đột nhiên không còn quá hận Vệ ăn Quân nữa, mà bất chợt có cảm giác đồng bệnh tương lân.
"Chúng ta còn đánh nhau nữa không?"
"Không đánh nữa."
Trịnh Tỉ trầm mặc một lúc nói:" Thực ra kiếm pháp của ngươi rất lợi hại."
"Ngươi cũng không tệ, chỉ là hơi yếu chút."
Khi Vệ Văn Quân kéo Lưu Linh rời nơi này, Trịnh Kỳ cứ quyến luyến nhìn theo mãi.
"Đại ca, huynh lên cơn gì thế ... Bằng vào hai bọn chúng, chúng ta đông người như thế, thừa sức đánh một trận."
Trịnh Kỳ chỉ lầm bẩm:" Quan quan thư cưu, tại hà chi châu ..."
"Tửu gì? Đại ca ... " Trịnh Tỉ lay mạnh:
Trịnh Kỳ sực tỉnh, nhìn lại thì không thấy bóng dáng nữ tử kia nữa, dẫm chân: "Chết thật, quên mất hỏi tên rồi ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com