Cảng Lâu Thuyền.
Đây là một cái cảng do lâu thuyền quân thiết lập, tọa lạc ở phía cực nam của Thân Độc, phụ trách an toàn cho vùng hải vực này.
Tướng quân tọa trấn nơi này tên Điền Giáp, là một giáo úy cực kỳ trẻ, được Chu Thắng Chi yêu thích, lưu thủ tại nơi này.
Hạm đội rầm rộ kéo tới nơi này, đông đảo đại thần Thân Độc sớm đã tới nghênh tiếp.
Thân Đồ Gia và A Liệt hành lễ bái kiến.
Lưu Trường hết sức vui vẻ đỡ họ lên, giáp sĩ không ngừng từ trên thuyền đi xuống, A Liệt nhìn bọn họ với ánh mắt hâm mộ, đây đúng là đội quân hổ lang, vóc người cường tráng lại toàn thân giáp trụ. A Liệt chỉ huy ba vạn người, nhưng gom được 1000 người mặc giáp thế này không cũng là vấn đề rồi.
A Liệt lại nhìn vũ khí loang loáng, hâm mộ muốn tràn khỏi ánh mắt, thậm chí có rất nhiều loại trang bị hắn chưa từng thấy, chỉ hận không thể tóm một người mà hỏi.
Có điều phía nam Thân Độc khí hậu rất nóng, đám giáp sĩ toàn thân giáp trụ như thế khó chịu nổi, lập tức có tướng lĩnh dẫn họ vào doanh trại, cởi giáp ra ... A Liệt vẫn nhìn họ chằm chằm.
"A Liệt! A Liệt!"
Lưu Trường gọi tới mấy lần A Liệt mới giật mình quay đầu lại, vội vàng hành lễ với hoàng đế: "Thần nhìn tới thất thần xin bệ hạ thứ lỗi."
Lưu Trường hết sức đắc ý: "Không sao, không sao ... Đó toàn là tinh nhuệ của Đại Hán, sao, ngươi cũng muốn à?"
"Thần không dám, chỉ là giáp sĩ của thần so với họ đúng là ..."
"Không nên hạ thấp bản thân, giáp sĩ ngươi mang theo cũng không kém, ta nghe nói thời gian trước ngươi tác chiến với người An Tức, đánh lui chủ lực chúng."
A Liệt gãi đầu xấu hổ: "Không phải là chủ lực .."
Hạ Hầu Táo đi tới vỗ vai A Liệt, thậm chí còn dùng tiếng Thân Độc nói chuyện, Chu Thắng Chi choáng váng, tên này còn biết thứ đó nữa.
Trong khi đám Hạ Hầu Táo trò chuyện với A Liệt thì Lưu Trường dẫn Thân Đồ Gia đi trước vài bước.
"Tình hình ra sao?"
Thân Đồ Gia tỏ ra bất lực: "Thời gian qua phía Thân Độc coi như vẫn bình tĩnh, song bên Khổng Tước vương làm người ta khó xử."
"Khổng Tước vương là nho sinh Công Dương, sau khi hắn kế vị thì phế bỏ chế độ cũ, dùng đạo lý thánh nhân cai trị. Vì thế quan hệ với quý tộc đương địa cực kỳ ác liệt ..."
Lưu Trường ngạc nhiên: "Hắn chưa từ bỏ sao?"
Thân Đồ Gia lắc đầu: "Đám Công Dương đều điên cả, bệ hạ có điều chưa biết, hắn còn viết thư cho Hạ vương, cho đại nho Công Dương thái học, kể tình hình nơi này, muốn họ từ Trường An tới giúp."
"Khổng Tước vương muốn thay đổi, muốn phế trừ nô lệ, cấm chỉ quý tộc giết nô lệ, còn kéo sụp mấy quý tộc, đem đất đai chia cho bách tính ... nói ra thì thần rất phục hắn, hắn là người rất chính trực, gây phiền toái rất lớn."
Kỳ thực Khổng Tước vương không làm gì sai, nhưng khiến quý tộc bất mãn, làm trong nước bất ổn.
Thân Đồ Gia không biết đối đãi với Khổng Tước vương ra sao, Thân Độc dù sao cũng không phải là lãnh địa của Đại Hán, mà Đại Hán cũng có lợi ích của mình ở Thân Độc, cần sự phối hợp của quý tộc nơi này.
"Ha ha ha, đừng quá để ý tới đám quý tộc đó, chúng tệ hơn cả hào cường Đại Hán, đám quý tộc đó không nhất định phải lôi kéo, trẫm không muốn quan viên của mình vì lợi ích mà đứng về phía đám sâu mọt đó ... chẳng phải ngươi còn có A Liệt à? Nếu nói lý không được thì cứ bảo A Liệt đi nói với chúng ..."
Lưu Trường cởi bỏ băn khoăn trong lòng Thân Đồ Gia, ông ta liền biết làm thế nào.
Một hội nghị tiền chiến do Lưu Trường chủ trì nhanh chóng diễn ra.
Tối ngày hôm đó, A Liệt triệu tập tướng lĩnh của mình.
Đội quân này của A Liệt hiện là đội quân thiện chiến nhất ở Thân Độc, thành viên đa phần là người ở tầng chót xã hội bị áp bức , kỳ thị. Chế độ dòng họ của Thân Độc chính là nguyên nhân chính khiến sức chiến đấu của họ rất kém, không ai sinh ra nhờ cái họ mà hơn hay kém người khác, nhưng trong chế độ đó, chỉ cần mang họ tốt là có địa vị cao, dù là kẻ tầm tường, quân sĩ phía dưới lập bao nhiêu công, thắng hay bại trong cuộc chiến đều chẳng liên quan tới họ.
Trong tình huống đó sao họ dốc sức chiến đấu được, thế nên cứ đánh là tan.
A Liệt nhìn người dưới quyền, nghiêm túc nói: "Trước kia chúng ta bị đối xử ra sao, trong lòng các ngươi đều biết. Lần này hoàng đế tới chính là để cùng Thân Đồ công bàn việc lớn, bệ hạ cho rằng, phải ủng hộ Khổng Tước vương, phế trừ các chế độ bất công ... Phân chia đất đai, để con cái chúng ta được đi học, lập công được thưởng."
"Trước kia chúng ta chinh chiến vì người khác, thắng lợi không liên quan tới chúng ta, nhưng bây giờ thì khác rồi, bây giờ chúng ta chiến đấu vì minh, để con cái và người thân của chúng ta cũng được tôn trọng, có cuộc sống hơn người."
"Chư vị lần này chúng ta phải đánh nghi binh An Tức, thu hút chủ lực của chúng, để bệ hạ đổ bộ."
"Lần này, ta hi vọng chư vị theo ta đừng lùi lạ, trừ khi ta chết, nếu không, không được lui."
"Chúng ta phải sáng tạo cơ hội tối đa cho bệ hạ."
Mọi người đứng dậy, rút đao hô to: "Thà chết không lui."
"Toàn quân nghỉ ngơi, ngày mai xuất phát."
Khi A Liệt nhanh chóng dẫn quân qua nước Ba, đánh vào biên cảnh An Tức, quân đội biên cảnh của An Tức kinh động, vội vàng phái sĩ tốt ra, định nhân cơ hội những người này từ xa tới mà tiêu diện, không cho cơ hội nghỉ lấy sức.
Không ai ngờ quân đội Thân Độc bộc phát sức chiến đấu kinh người, xé rách tuyến không ngự của An Tức, chặt đầu tướng An Tức tới chặn đánh.
Người An Tức chấn động, An Tức vương nổi giận mắng tướng thủ biên vô dụng, lập tức điều quân tới tiêu diệt, bọn họ cho rằng đây là quân chủ lực của Đại Hán, đóng giả Thân Độc để họ lơi lỏng.
A Liệt bố trí phòng tuyến, sẵn sàng chọi cứng với chủ lực của An Tức.
Cùng lúc ấy phía bắc An Tức xuất hiện lượng lớn khinh kỵ cướp bóc biên cảnh của An Tức, chỉ vài ngày đã có mấy chục thôn trang bị cướp bóc, đường xá bị phá hoại, thám báo bị giết, khiến người An Tức càng chấn kinh. An Tức vương cho rằng, Đại Hán tổng tấn công rồi, bắt đầu trưng dụng tráng đinh chuẩn bị.
Đội quân đầu tiên của An Tức tới nơi, năm vạn người triển khai tấn công mãnh liệt, A Liệt không dao động, đánh bại hết đợt tấn công này tới đợt tấn công khác, thậm chí còn nhân đêm tối xuất kích, thiêu hủy vũ khí công thành của chúng. Tình hình phương bắc càng ác liệt, kỵ binh An Tức ăn bản không đuổi được đám khinh kỵ kia, chỉ biết bám theo phía sau nhìn chúng làm xằng ... Người An Tức cho rằng người Hung Nô tuyên chiến với mình rồi.
Nhưng người Hung Nô từ lâu đi về phía tây xa hơn rồi cơ mà, thế này là sao?
Áp lực hai phía khiến An Tức vương cả đêm không ngủ, bọn họ thậm chí rút hết lực lượng phòng thủ ở phía tây, chuyển hết sang phía đông.
Cũng đúng lúc ấy trong sương mù đêm tối, trên mặt biển phía nam nước An Tức, một đội chiến hạm từ từ xuất hiện, vô số hiến hạm lặng lẽ tiếp cận bờ biển.
"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! ~~~"
Tiếng sấm rền vang, tướng sĩ An Tức đang ngủ say thức tỉnh, tháp canh bị đánh sập thành đống đổ nát, một đội quân không biến từ đâu ra ùn ùn kéo vào.
Hạ Hầu Táo xung phong trên cùng, hai mắt trợn tròn, tay cầm đao, tay cầm thuẫn phát ra tiếng gầm phẫn nộ.
Đại Kết Cục: Chặng đường viễn chinh mới.
An Tức vương từ trong mơ tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy hai cận thị đứng trước mắt, cả hai đều là tâm phúc của hắn.
"Đại vương!"
Đại thần cung đinh người tròn xoe, đầu hói, quần áo xộc xệch, mặt đầy kinh hoàng. Đứng bên cạnh là thị vệ trưởng vạm vỡ, hắn bình tĩnh hơn, trán lấm tấm mồ hôi.
An Tức vương bật dậy, bất giác sờ đao dưới gối, song hắn nhịn được: "Xảy ra chuyện gì?"
"Người, Hán ... Người Hán tấn công!"
Nghe đại thần cung đình nói thế, An Tức vương thở phào, bình tĩnh nói: "Sao phải hoảng, có địch tới thì đánh lui là được, là A Liệt hay là kỵ binh phía bắc?"
"Đều không phải ạ, bọn chúng đổ bộ từ bờ biển, thám báo tới báo, thành trì dọc đường bị công phá, không cách nào cản nổi, tiên phong địch đã cách vương thành không xa nữa."
Chỉ chốc lát An Tức vương cũng hoảng loạn, không còn bình tĩnh như trước nữa, rút bội đao dưới gối ra: "Lập tức triệu tập chư vị đại thần! Dứt khoát không thể để quân Hán tới gần vương thành."
Lúc này quân đội ở phụ cận vương thành không còn nhiều, bọn họ đã dồn lực về phía đông, An Tức vương hi vọng các quý tộc dẫn tư binh của mình chống lại.
Cũng may, uy vọng của hắn rất cao, cho nên đám quý tộc nối nhau xin xuất chiến, An Tức vương hài lòng mang rượu quý ra mời bọn họ, chúc họ chiến thắng trở về.
Đợi đám quý tộc rời đi, An Tức vương lại ta hiệu đại thần cung đình nói nhỏ: "Tác Lý Bố, ngươi chuẩn bị đi, chúng ta lập tức tới Thái Tây Phong - Ctesiphon."
"Dạ!" Đại thần cung đình choáng váng, nhưng ông ta nhanh chóng hiểu ra, nói ra lo lắng của mình: "Chẳng may người Hán lui quân hay là đám quý tộc giành được thắng lợi ..."
An Tức vương muốn chạy tới một vương thành khác, vứt bỏ nơi này, với hắn mà nói, đây không phải là chuyện to tát. An Tức không giống Đại Hán, không có vương thành cố định, không tồn tại cách nói mất vương thành là diệt vong ... Lúc này xung quanh không có quân đội, An Tức vương muốn đi, điều này có thể lý giải, nhưng đại thần cung đình lo, nếu quân Hán đột nhiên rút lui hoặc quý tộc chiến thắng quay về phát hiện An Tức vương chạy mất rồi, đó là đả kích lớn tới uy vọng cá nhân của An Tức vương.
Thậm chí là mất đi quyền thống trị với quý tộc.
An Tức vương rất bình tĩnh nói: "Không có chuyện đó đâu, người Hán bỏ nhiều công sức như thế, hết đánh nghi binh lại cướp bóc, chính là vì thu hút quân đội của chúng ta, để vương thành bỏ trống ... Chúng có chuẩn bị mà tới, mục tiêu là vương thành, muốn hạ nơi này, sẽ không dễ dàng lui binh, nếu không hao phí trước đó là vô ích ... Ngoài ra, đám quý tộc này đều không phải quý tộc bản địa, chúng không có đất phong của mình ở đây, không có lợi ích, đời nào chúng chịu tử chiến."
Muốn quý tộc dưới quyền tử chiến, chỉ có hai tình huống, hoặc đánh thắng được phân chia tài phú đất đai, hoặc là địch đánh vào lợi ích của họ, họ phải giết địch bảo vệ lợi ích của mình.
Nhưng tình hình bây giờ không thuộc về tình huống nào, thắng cũng chẳng được lợi gì, nên An Tức vương không trông đợi gì đám quý tộc đó, chỉ còn một cách, rút!
Cách thành Ba Tư Ba Lợi Tư - Persepolis 50 dặm, đại quân hai nước đang giằng co.
Cờ xí hai bên bay múa, các loại trống nối nhau, cùng tới tiếng tù và, trận hình hai bên không ngừng thay đổi.
Lưu Trường cưỡi tuấn mã lạnh lùng nhìn phương xa, giáp sĩ sau lưng y xếp thành đội ngũ vuông vức chỉnh tề, mặt mày nghiêm túc, đứng không nhúc nhích.
Còn tướng quân An Tức đứng trước đội ngũ áp lực nặng nề, đám người Hán toàn bộ thiết giáp chỉnh tề, mấy nghìn người như thành một thể, đứng đó không nhúc nhích, đội hình cực kỳ chỉnh tề, cả đời hắn chưa từng thấy trận hình chỉnh tề như thế, mặt không che giấu được sợ hãi.
"Tướng quân ... Nơi này không phải là đất phong của chúng ta ... Xung quanh đây toàn là đất đai của hoàng đế, nếu quân của chúng ta chết ở đây, vậy ai bảo vệ đất đai của chúng ta?" Phó tướng nói nhỏ:
Tướng quân An Tức hơi giật mình, song vẫn nói: "Không thể nói thế, nếu không nghĩ cách đánh lui đội quân này, đế quốc bị hủy diệt, đất phong của chúng ta không thể giữ được ..."
Phó tướng có suy nghĩ này, chứng tỏ không có tinh thần chiến đấu, nếu không đánh trước, e sợ đối phương xông lên, họ không chịu chống cự, tướng quân nắm chặt binh khí, chỉ quân Hán đằng xa: "Giết!"
Tức thì người An Tức ùa lên đánh trước.
Lưu Trường giơ mã sóc trong tay: "Giết!"
Kỵ binh trọng giáp theo sau Lưu Trường, toàn quân phát động xung phong. Lưu Trường lâu rồi không lên chiến trường, cảm giác cưỡi ngựa dẫn thiên binh vạn mã xông về phía trước làm toàn thân hắn sung mãn sức lực, cuống phong thổi tới làm cả người y sảng khoái. Lưu Trường rống lên, xông thẳng vào địch, vung mã sóc trong tay như trận cuồng phong quét lá rụng. Kỵ binh trọng giáp xung phong, không gì có thể cản nổi, suốt dọc đường xông tới, gần như không có thứ gì có thể khiến Lưu Trường giảm bớt tốc độ của mình.
Mà mục tiêu của y là chủ tướng.
Mà vị An Tức tướng quân kia cũng đang xông lên, chỉ là hắn không ngờ tốc độ kẻ địch nhanh tới thế, nhìn đằng xa từng quân sĩ bị bay đi, bọn họ la hét rơi lên người đồng bọn, như có con hung thú nào đang xông về phía mình. Vị tướng quân đó hít sâu một hơi, được giáp sĩ vây quanh, tiến thẳng về phía đó.
Rót cuộc giáp sĩ cuối cùng bị đánh bay, An Tức tướng quân cũng nhìn thấy con thú khổng lồ đó.
Y thực sự rất to lớn, An Tức tướng quân chưa bao giờ thấy kẻ địch cao lớn như thế, không chỉ y, mà ngay cả con ngựa trắng phía dưới cũng to hơn chiến mã bình thường một cỡ.
Đó là một người khổng lồ, y mặc trọng giáp, trên giáp cắm rất nhiều mũi tên, có thể nhìn ra tên không xuyên qua được giáp, bởi vì trong mũ trụ không nhìn rõ mặt y, chỉ cảm thụ được đôi mắt bạo ngược nhìn mình chằm chằm. Tới ngay cả vũ khí lớn tới mức làm người ta ngạt thở.
Thứ vũ khí đó đang đánh về phía mình.
An Tức tướng quân chỉ thấy trước mắt tối sầm, mất đi tất cả ý thức.
Còn Lưu Trường sau khi chém gục tướng quân trước mắt thì đánh rơi luôn cờ tướng sau lưng hắn.
Mất đi cờ tướng, quân An Tức bắt đầu hỗn loạn, Lưu Trường không dừng lại, tiếp tục xung phong.
Hạ Hầu Táo hưng phấn theo bên Lưu Trường: "Bệ hạ, thần lấy mạng mấy chục tên, bệ hạ có thấy không?"
Lưu Trường cười to: "Thế có là gì, trẫm còn muốn lấy mạng An Tức vương. Nhất định phải do trẫm lấy cái đầu chó của hắn."
Bọn họ suất lĩnh kỵ binh nhanh chóng xông về phía thành Ba Tư Ba Lợi Tư, khi bọn họ tới dưới thành thì cổng thành đóng chặt, kẻ địch chạy qua chạy lại trên tường thành như ruồi không đầu, phản kháng vô cùng yếu ớt.
Lưu Trường hạ lệnh công thành, quân đội Đại Hán bây giờ hoàn toàn không sợ công thành, khi thuốc nổ được đặt vào vị trí, tiếng nổ uỳnh uỳnh liên tiếp vang lên, cổng thành sụp đỗ, đá văng tứ tung, tường thành xuất hiện vết nứt.
Sau ba lần dùng thuốc nổ phá tường, Hạ Hầu Táo xông vào thành trước tiên, không ngờ quân đội phòng thủ đã đầu hàng, quân Hán chẳng phải trả giá gì đã hạ được tòa vương thành này.
Lưu Trường cưỡi con ngựa cao lớn, chậm rãi đi vào thành.
Các tướng lĩnh đã khống chế hoàng cung, Lưu Trường nghênh ngang đi vào, ngồi xuống vương tọa, vỗ ghế ngồi phía dưới, nhìn ra xa.
Hạ Hầu Táo bực bội nói: "Tên An Tức vương chó má chạy mất rồi ... Hắn chạy thật là nhanh, thần không phục, bệ hạ, chúng ta đuổi theo chứ?"
Lưu Trường cười, chẳng tỏ ra bất ngờ: "Hắn chạy là bình thường, chúng ta đã đánh tới cửa rồi, hắn có thể không chạy sao?"
Hạ Hầu Táo chợt ý thức được chuyện không ổn: "Bệ hạ sao không sốt ruột?"
"Táo, An Tức vương có đại quân ở ba nơi, hai nơi là tiền tuyến, một nơi là Thái Tây Phong, ngươi nói xem, nếu bây giờ hắn rút thì sẽ rút đi đâu?"
"Hẳn là Thái Tây gì đó ..."
"Đúng!"
Hạ Hầu Táo sực tỉnh, vỗ đầu: "Thần hiểu rồi, bảo sao Á Phu dẫn quân rời đi từ trước, té ra là tới Thái Tây Phong!"
Lưu Trường vốn nhìn hắn đầy kỳ vọng, nghe hắn nói thế là chửi um lên: "Rắm thối, An Tức vương có mấy vạn quân ở Thái Tây Phong, một nghìn quân của A Phu tới đó để nạp mạng à?"
"Vậy đi đâu?"
"Cáp Lạp Khắc Tư, đó là con đường phải qua để tới Thái Tây Phong, Á Phu đã tới đó trước, trẫm sớm đoán được hắn sẽ chạy ... Ha ha ha, dễ dàng chạy thoát vậy sao? Không thể nào."
Hạ Hầu Táo vỗ tay: "Không thẹn là bệ hạ, gian ngoan giảo hoạt, mưu tính sâu xa, chẳng qua là An Tức vương, trở tay là bắt được."
Trương Bất Nghi vuốt râu đứng bên, đương nhiên là mưu kế của hắn.
Đúng lúc này một ông già mặc trường bào đi tới, theo sau có giáp sĩ, ông ta thay mặt bách tính tới đầu hàng. Phiên dịch nói, ông ta là học giả.
Vị học giả đó bất an đứng bên, lòng đầy lo lắng, chỉ hi vọng Lưu Trường đừng đồ thành.
Mà Lưu Trường chưa từng đồ thành, dù là lúc đánh kịch liệt nhất với Hung Nô, y cũng không làm thế.
"Hoàng đế bệ hạ, xin ngài tha cho tòa thành đáng thương này." Học giả bi thương nói: "Rất nhiều năm trước Alexander đại đế tới đây, gặp phải kháng cự kịch liệt, vị hoàng đế trẻ đó chiếm được tòa thành này đã phá hủy tất cả kiến trúc, phóng hỏa khắp nơi làm tòa thành này biến mất. Chúng tôi dùng rất nhiều năm mới xây dựng lại được ... Tòa thành này gặp nhiều kiếp nạn lắm rồi, hi vọng ngài khoan thứ."
Lưu Trường nghe phiên dịch thuật lại, nhìn tòa thành này, đột nhiên bật cười.
"Alexander à?"
"Nói cho lão già ngươi biết."
"Trẫm không phải Alexander, trẫm không tới đây để hủy diệt, để giết người nhà các ngươi."
"Lấy lương thực trong thành ra, phát cho người nghèo đói, bắt đám đạo tặc thừa cơ hành hung, vỗ về người già và trẻ nhỏ."
Học giả ngây ra rất lâu, nhìn vị hoàng đế phía trước.
Y đã bỏ mũ trụ xuống, ánh sáng chiếu vào mặt y, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đó đầy kiên định, ánh mắt sắc bén lại mang chút hiền từ.
Ông ta đột nhiên ý thức được, tòa thành đen đủi này nghênh đón người thống trị khác biệt, tay đặt trước ngực, dùng lễ tiết tối cao: "Ca ngợi ngài, hoàng đế bệ hạ."
……. ………..
Tuấn mã quẫy đầu, chở chủ nhân của nó thong dong đi trên đường, thuận theo con đường nhỏ, thấp thoáng nhìn thấy bến cảng.
Hạ Hầu Táo ngáp dài: "Bệ hạ, lấy được vương thành rồi, sao không nghỉ thêm vài ngày."
Lưu Trường nhàn nhã: "Ở trong thành làm gì, Phàn Kháng đã phái người tiếp nhận rồi ... Chúng ta phải tiếp tục xuất chinh, mới tới đây thôi, chúng ta còn đánh tới La Mã ... Nếu ngươi muốn nghỉ, có thể nghỉ ở thành La Mã."
"Bệ hạ nói A Phu bắt được An Tức vương chưa?"
"Bắt được hay không không quan trọng, hắn sớm muộn cũng bị trói trước mặt trẫm ... Đi thôi."
Lưu Trường vung roi ngựa, tuấn mã tức thì dựng vó phát ra tiếng hí dài, tiếp đó lao đi như tia chớp, cuối lên bụi đất.
Hạ Hầu Táo không kịp phản ứng, Trương Bất Nghi vội quất rồi đuổi theo.
"Đợi thần với!"
Tuấn mã màu trắng càng lúc càng nhanh, kỵ sĩ sau lưng cũng đều tăng tốc, đoàn người nhanh chóng vượt qua rặng núi đằng xa biến mất.
Chỉ có tiếng vó ngựa vang dội vẫn rõ ràng.
HẾT TRỌN BỘ!