"Bệ hạ!"
Hạ Hầu Táo kích động vẫy tay tới thuyền lớn đằng xa, thấy tướng lĩnh và giáp sĩ phía sau im lặng, hắn trừng mắt với họ, mắng: "Không muốn ăn thịt nữa à?"
Cả đám tức thì phấn chấn, vội vàng hướng về chiếc thuyền la hét: "Bệ hạ anh minh ~~~"
Nơi này là một bến cảng phía nam Phù Nam, tên là cảng Thường Thắng.
Đây là cảng lớn nhất của Phù Nam, là trạm trung chuyển của đế quốc, thuyền đội tới Thân Độc nhất định phải qua nơi này, cũng là điểm sáng duy nhất của Phù Nam.
Thuyền mậu dịch giữa Đại Hán và Thân Độc quanh năm qua lại nơi này, thu lợi hết sức khả quan, có thương cố định cư luôn ở đây, khiến nó trở nên vô cùng phồn vinh, so với thành trì khác của Phù Nam như hai thế giới hoàn toàn khác.
Đối với cột trụ duy nhất về kinh tế và chính trị này, Hạ Hầu Tạo hết sức quan tâm, hắn muốn nơi này có nhiều thay đổi hơn nữa.
Và đúng là hắn làm được rồi, hắn đã đổi tên nơi này từ cảng Bình Nam thành cảng Thường Thắng.
Lúc này ngoài bến tàu biển người nghìn nghịt, toàn bộ cư dân trong thành đã được yêu cầu ra nghênh đón hoàng đế, biểu thị sự tôn trọng với hoàng đế.
Khi Lưu Trường xuống thuyền, biển người hò reo như sóng gầm, khiến y cũng sững sờ.
Trương Bất Nghi vui vẻ vỗ tay: "Nơi này không tệ."
Hạ Hầu Táo vội vàng đi tới bái kiến, không ngờ thấy cả Chu Á Phu, Phàn Kháng, Chu Thắng Chi, hắn kích động vô cùng, muốn ôm họ thật chặt, để họ cảm thụ được sự nhiệt tình của mình.
"Bệ hạ rốt cuộc cũng tới rồi, thần cứ đợi mãi, không biết khi nào bệ hạ mới tới, bệ hạ đi chậm quá ...."
Lưu Trường không để ý tới hắn, quan sát xung quanh: "Nơi này thay đổi thật lớn!"
Hạ Hầu Táo cũng không quần lấy hoàng đế mà đi tìm người phía sau.
"Kháng!"
Phàn Kháng lâu lắm không gặp Hạ Hầu Táo, không ngờ bị hắn đấm một cái lảo đảo, không nhịn được trả lại một đấm.
Lưu Trường lúc này cùng Hàn Tín đánh giá tình hình xung quanh.
"Ý của ta là thiết lập doanh trại bờ đối diện, nơi này đã biến thành một thương cảng dân dụng, quân dụng và dân dụng không thể lẫn lộn, nếu không sẽ xảy ra vấn đề lớn ... Người xem đi, phía bên kia có mảnh đất cao, bốn phía nguồn gỗ sung túc." Hàn Tín chỉ tay phân tích cho Lưu Trường:
Mấy mưu thần ở phía sau, thi thoảng phát biểu cái nhìn của bản thân.
Hạ Hầu Táo dùng nắm đấm giao lưu xong, một tay khoác vai Chu Á Phu, một tay khoác vai Phàn Kháng, chẳng bận tâm người ta có thích không: "Đám huynh đệ chúng ta rốt cuộc có thể cùng lên trận rồi, ta luôn mong đợi ngày này, xem xem rốt cuộc ai là người dũng mãnh nhất quần hiền ... Bệ hạ nhất định dùng ta làm tiên phong, các ngươi không cướp được đâu."
Chu Á Phu hỏi: "Ngươi biết thủy chiến không?"
"Biết sao không, khi ở nước Yên ta đánh đuổi hết thủy tặc luôn."
Chu Thắng Chi mặt đen xì: "Đúng, đuổi hết rồi, cho nên chỗ ta càng lúc càng nhiều, về sau mới biết là ngươi đuổi hết tới chỗ ta ..."
Lưu Trường và đám thái úy quan sát xung quanh một hồi mới cùng đám Hạ Hầu Táo vào thành.
Tới huyện nha, mọi người chia nhau ngồi xuống.
"Chư vị, An Tức cướp bóc Thân Độc, bất kính với Đại Hán, bất kính với trẫm, trẫm sớm có ý thảo phạt, nay Đại Hán binh cường mã tráng, tới lúc cho người An Tức trả giá rồi .... Trẫm chuẩn bị xuất chinh từ đây, thảo phạt An Tức .... Do thái úy phụ trách toàn bộ chiến dịch, thái úy sẽ tọa trấn nơi này, xây dựng doanh trại, tiếp nhận tù binh, lãnh địa ... Sau khi trẫm rời đi, hết thảy đại sự quân sự do thái úy phụ trách, chúng tướng sĩ đều phải nghe lệnh, ai làm trái, giết!"
Mọi người vâng lời.
Lưu Trường lại nhìn Phàn Kháng, nói: "Kháng, ngươi quanh năm ở đảo Oa, tinh thông thủy chiến, nên ta để ngươi làm hậu tướng quân, phụ trách liên lạc với thái úy, vận chuyển lương thực, chiếm lĩnh đất đai do ngươi làm."
"Vâng!"
Phàn Kháng ở trên đảo Oa nhiều năm, tính cách trầm ổn, Lưu Trường thấy để hắn phụ trách hậu cần sẽ không có vấn đề. Quan trọng là hắn cũng rất giỏi đánh trận, nếu đối phương có ý đồ ra tay ở hậu cần sẽ phát hiện, mình đang chọc vào một kẻ địch không nên trêu chọc.
Hạ Hầu Táo tức thì ngoạc miệng cười, tên này không thể tranh với mình rồi.
Lưu Trường nhìn Chu Thắng Chi: "Thắng Chi thủy chiến giao cho ngươi, bao gồm đổ bộ, va chạm đều do ngươi phụ trách."
Hạ Hầu Tạo cười to hơn, tiếp đó quả nhiên chỉ còn lại hắn, phụ trách xung phong, thế là hắn toại nguyện nghênh mặt với người khác.
Chu Á Phu ở cùng Lưu Trường, phụ trách trung quân, Lữ Lộc an bài bên Phàn Kháng, Đậu Quảng Quốc ở bên Chu Thắng Chi ... Cuối cùng Trương Bất Nghi đi theo Lưu Trường phụ trách vỗ m ... Khụ, bày mưu tính kế.
Ăn no uống say rồi, mọi người đều về nghỉ ngơi, chỉ Hạ Hầu Táo không đi, hắn ngồi bên Lưu Trường, tựa hồ có điều chỉ muốn nói, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ.
"Bệ hạ muốn đi quanh xem xét không? Thần đánh xe."
Lưu Trường chớp chớp mắt: "Chỗ ngươi cũng có thể thị sát dân tình à?"
"Quá có thể ấy chứ, đây là nơi thị sát dân tình tốt nhất Đại Hán, dân tình nhiều lắm, nhiều hơn cả Thượng Lâm Uyển, hơn nữa toàn là dân tình lớn. Bình thường thần đều tổ chức nhân thủ tuần tra, nay bệ hạ hiếm một lần tới, chẳng lẽ không đi."
Hai huynh đệ nói làm là làm, tức thì rời huyện nha.
Lưu Trường vẫn hơi lo lắng trình độ đánh xe của hắn: "Táo, trẫm vừa mới xuất chinh, ngươi đánh xe cẩn thận một chút, nếu trẫm bị thương là đả kích sĩ khí lớn lắm đấy."
"Bệ hạ đừng lo, giờ kỹ thuật đánh xe của thần cao lắm." Hạ Hầu Táo tràn trề tự tin:
Hạ Hầu Táo đúng là không lừa Lưu Trường, tiếp đó trong quá trình tuần sát, Hạ Hầu Táo thể hiện trình độ đánh xe cực cao, không va chạm vào thứ gì hết, đánh xe cực kỳ vững vàng. Mà Lưu Trường cũng dường như tới được thiên đường, mãnh thú ở nơi này quá nhiều, đủ các loại, hơn nữa ở đây y có thể bắn giết thỏa thích vì bách tính đương địa bị chúng hại thảm, tới mức phải cúng tế mãnh thú mong chúng phù hộ.
Lưu Trường lần này quá vui sướng rồi, tay cầm trường cung, hai người dọc một đường tung hoành không ai cản được, càng đánh càng hăng.
Tối ngày hôm đó hai huynh đệ chở khẳm mang về.
Lưu Trường cảm thấy lạ lắm, không nhịn được hỏi: "Trước kia ngươi đánh xe không thế này, có phải trước kia ngươi cố ý va chạm không?"
"Đương nhiên không phải, a phụ thần dạy thần đánh xe ra sao, sau đó thần học được, đáng tiếc lần này không có xa binh, nếu không thần để bệ thấy thế nào là xa kỵ tướng quân chân chính. Chu Á Phu mà là xa kỵ tướng quân gì chứ, hắn chẳng qua là dựa vào uy danh a phụ mới kiếm được chức tướng quân, còn thành hầu gì đó ... Không như thần trước giờ đều dựa vào mình lên làm Nhữ Âm hầu."
Lưu Trường cực kỳ tán đồng: "Đúng, ngươi nói cực đúng, hai chúng ta dựa vào bản lĩnh mà đi lên, không giống đám dựa vào trưởng bối.”