Bến tàu Vị Thủy, thuyền bình thường không được phép ra vào, giáp sĩ canh gác ở khắp nơi, không khí vô cùng nghiêm túc, ai cũng biết, hôm nay hoàng đế sẽ xuất hành.
Chỉ thấy rất nhiều thuyền lớn đỗ bên bến tàu, rất nhiều quân sĩ bước đều đang rầm rập lên thuyền, sau đó lần lượt rời đi, không phải là đưa Lưu Trường đi ra biển, chỉ là thuyền vận binh, bọn họ sẽ ngồi thuyền tới nước Phù Nam, tới đó mới thực sự lên chiến hạm ra biển.
Lưu Trường lúc này đứng bên bến tàu, chỉ vài bước chân đi qua tấm ván kia, y sẽ lên thuyền lớn, bắt đầu một cuộc hành trình hoàn toàn mới. Trước giờ biệt ly Lưu Trường, nhìn mọi người sau lưng, có chút lưu luyến, lần này đi chẳng biết bao giờ mới về.
Lưu An đứng trước mọi người, chư hầu vương đứng sau hắn, rồi các đại thần lưu thủ cũng ở đây, ai cũng từng một lần mong đợi hoàng đế mau thoái vị để thái tử hiền minh kế thừa, khi hoàng đế sắp đi rồi, nhiều người hoảng hốt nhận ra, hoàng đế quan trọng với Đại Hán ra sao.
Thời gian qua, Lưu Trường đã lần lượt đi cáo biệt mọi người rồi, chỉ là tới lúc thực sự rời đi, vẫn như có cái gì đó nắm lấy trái tim, không để y xoay người đi.
Lưu Trường nhìn nhi tử trước mắt, lúc này Lưu An hơi cau mày, thần sắc vô cùng nghiêm túc, gánh nặng đế quốc sắp đặt hết lên vai rồi, trong lòng Lưu An tất nhiên là lo lắng. Mặc dù đây chẳng phải là lần đầu a phụ xuất chinh, hắn phải giám quốc, nhưng tình huống rõ ràng là khác, ai cũng hiểu lần này hắn thực sự làm chủ rồi, không phải là tạm thời thay thế nữa.
Có lẽ nhận ra lo lắng trong mắt a phụ, Lưu An đi tới một bước, nghiêm túc nói: "A phụ, người không phải lo chuyện trong nước, con sẽ không phụ sự kỳ vọng của a phụ."
"Con sẽ chiếu cố tốt cho các a mẫu, đám đệ muội, đối xử tốt với các đại thần, khi a phụ về, Đại Hán nhất định sẽ càng thêm cường thịnh."
Lưu Trường vỗ vỗ vai Lưu An, thời gian qua y gặp rất nhiều người, dặn rất nhiều việc, nhưng lại không gặp Lưu An mấy, y không muốn gây quá nhiều áp lực cho nhi tử.
Mình dặn dò vài câu, dễ dàng thành ngọn núi lớn đè lên người nhi tử, chẳng thà không nói gì cả, để Lưu An quản lý Đại Hán theo ý bản thân. Dù sao thì chuyện nên nói Lưu Trường đã nói hết với quần thần rồi, có bọn họ phò tá, Lưu An có ngu xuẩn tới mấy cũng chẳng làm Đại Hán diệt vong được.
Đám Lưu Bột, Lưu Tứ đều bịn rịt, Lưu Lương thì cúi đầu khóc.
Bất ngờ là Lưu Linh rất kiên cường, ánh mắt nhìn a phụ như lóe sáng: "A phụ, con sẽ học tập tốt, dẫn người tới Phù Nam, đợi a phụ khải hoàn!"
Lưu Tứ vội nói: "A phụ, chúng ta gặp lại ở An Tức.
Ánh mắt Lưu Trường nhìn sang các huynh đệ, đại thần, cuối cùng là Loan Bố, Loan Bố đang mấp máy môi nói gì đó.
"Loan Bố, ngươi không cần nói nữa, trẫm biết, ngươi lại hối hận năm xưa đưa thư cho Lương vương chứ gì?"
Loan Bố đang làm phép cầu bình an bị ngắt ngang, chỉ mỉm cười, thì ra hoàng đế luôn biết.
Nhìn mọi người một lần nữa, Lưu Trường hít sâu xoay người lên thuyền, đông đảo tướng lĩnh đi theo, rất nhanh thuyền lớn rời đi, chầm chậm hướng tới phương xa.
Giây phút a phụ xoay người, Lưu An thấy đôi vai nặng trĩu, khi thuyền lớn đi xa, tim đập dữ dội, cơn sợ hãi không tên nhanh chóng bảo phủ hắn, cùng với đó là cảm giác mất cân bằng. Lưu An hít sâu mấy lần mới ổn định được thân thể.
Tư vị này không dễ chịu.
Quay người lại, Lưu An nhận thấy mọi người đều đang nhìn mình, hoàng đế đi xa, y liền thành chúa tể nơi này, không còn là đứa trẻ dựa vào a phụ, mà hắn đã thành chỗ dựa cho mọi người.
Thuyền lớn đi xa, không thấy đâu nữa, Lưu An cũng ra chiếu lệnh đầu tiên: "Quần thần chư vương về Hậu Đức Điện bàn quốc sự."
"Vâng!"
Thành trì, thôn làng, đổng ruộng lùi xa dần, chỉ còn lại bốn bề mênh mông sóng nước.
Lưu Trường đứng ở mũi thuyền, đón gió thổi tới, Lữ Lộc và Đậu Quảng Quốc lần lượt đứng hai bên trái phải. Lưu Trường ngoạc miệng cười, cảm thụ gió lạnh thoải mái, không kìm được cảm khái.
"Trẫm đời ngày này lâu rồi."
"Mãnh hổ xuất lồng ..."
Lưu Trường đặt tay lên chuôi kiếm, ánh mắt nhìn phương xa trở nên sắc bén: "Lâu rồi không có cảm thụ này, các ngươi nói xem, chúng ta có gặp được thủy tặc không?"
Lữ Lộc cười gượng: "Lần này bệ hạ xuất hành gây ra động tĩnh lớn như thế, báo chí truyền khắp nơi, đám thủy tặc chỉ cần không phải ngu xuẩn như Hạ Hầu Táo thì lúc này phải trốn xa rồi, sao dám lại gần?"
Lưu Trường buông tay cầm kiếm, ngửa mặt cho gió thổi qua: "Sư phụ trẫm thế nào rồi?"
"Thái úy đang ở trong thương thuyền đọc sách, ông ấy không thích sóng gió."
Lưu Trường và Hàn Tín ở thuyền khác nhau, Lưu Trường muốn cùng thuyền, Hàn Tín lại không, ông ở chung thuyền với Trương Bất Nghi. Trương Bất Nghi bơi thì kém lại say sóng, thật sự không biết hắn phải dùng quyết tâm lớn thế nào mới khắc phục được khiếm khuyết này, đi cùng hoàng đế.
Chu Á Phu và Phàn Kháng ở tiền quân, Lưu Trường ở trung quân, Hàn Tín ở hậu quân.
Lưu Trường nhe răng cười: "Chỉ sợ đi được một tháng là sư phụ thấy chán, không muốn cùng trẫm đi An Tức nữa."
Lữ Lộc cứ quay đầu ra phía sau mãi, dù đã chẳng thể nhìn thấy Trường An nữa: "Bệ hạ, thái tử liệu có quản lý được nhiều người như thế không?"
"Không quản được cũng phải quản, đây là chuyện sớm muộn, chẳng lẽ cần trẫm phải bảo vệ nó cả đời à? Đừng nghĩ chuyện ở Trường An nữa, ngươi quan sát kỹ hai bên bờ ấy, xem xem nơi nào thích hợp để ngươi làm công xưởng không."
Tốc độ hạm đội không hề chậm, từ Trường An tới Phù Nam, đi đường thủy rõ ràng nhanh hơn đường bộ, nhất là sau khi Đại Hán tạo ra thuyền chân vịt cỡ lớn, tốc độ đi thuyền nhanh hơn rất nhiều. Các chư hầu vương và đại thần đi đường đa phần lựa chọn ngồi thuyền, trừ khi là chỉ có thể cưỡi ngựa như nước Hạ.
Từ sau khi rời Trường An, tâm tình của Lưu Trường rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, y ở trên thuyền tổ chức đủ các loại hoạt động, chơi tưng bừng.
Đúng như Lưu Trường dự liệu, Hàn Tín chẳng mấy chốc đã chán, chủ yếu là sách ông ta mang theo đã đọc hết, cả ngày chỉ đi đường làm ông ta thấy vô vị.
Bọn họ cũng chẳng gặp được thủy tặc gì cả, thực tế thì trước khi hoàng đế xuất phát, quan viên các nơi đã dẫn người diệt trừ sạch tặc khấu rồi, bọn họ cũng sợ, nếu hòng đế xuất hành gặp phải thủy tặc, há chẳng phải mình gặp tai ương à?
Vì thế đội thuyền thẳng một mạch tới đích, không gì cản nổi.