Khi trong Hậu Đức Điện chỉ còn lại Lưu Trường và Tào Xu, Lưu Trường nhìn hoàng hậu của mình, lòng đầy áy náy, lần này y xuất chinh, người y có lỗi nhất là hoàng hậu.
Lưu Trường không cách nào đem hoàng hậu đi cùng, chuyện ở hoàng cùng còn cần hoàng hậu lo liệu ... Mà y đi ngắn nhất cũng vài năm.
Điều này làm Lưu Trường ngần ngừ, không biết phải nói sao với hoàng hậu.
Tào Xu đoán chừng nhìn ra sự lúng túng của y, trên mặt không có chút bi thương nào, bình tĩnh nói: "Sau khi bệ hạ đi, thiếp muốn đón Thiên và Triệt vào hoàng cung với thiếp ... Hai năm nữa, có lẽ cũng đón Hồ tới Trường An .... Dù sao bệ hạ cũng không cần lo cho thiếp. Bệ hạ xuất chinh An Tức, đó là quốc gia đại sự, bệ hạ cần cẩn trọng, chiếu cố tốt bản thân, chớ xông bừa lên như khi còn trẻ, tuổi của bệ hạ cũng không ít rồi."
"Xu, có phải trẫm quá ích kỷ không?"
"Sao thế được, lòng bệ hạ mang cả thiên hạ, cả Đại Hán, sao có thể gọi là ích kỷ? Mong rằng con cái trong nhà đều được như bệ hạ, vậy thiếp không còn gì để lo nữa .... Thiếp sẽ mau chóng an bài hôn sự của Tứ và Lương. Thiếp nghe nói tướng quân Tần Đồng yêu thích Tứ, nữ nhi trong nhà đúng là không tệ, tuy hơn tuổi Tứ một chút, nhưng gả cho Tứ vẫn tốt."
Lưu Trường tán đồng ngay: "Không nhiều tuổi một chút thì làm sao quản được thằng nhãi đó? Nó ở nước Hạ, mất đi quản chế, làm xằng làm bậy, phải tìm người hiền huệ quản nó, đừng để nó làm loạn."
"Còn về phần Lương, thiếp có chút tính toán, bệ hạ thấy nữ nhi của Lữ Lộc thế nào?"
"Hả?" Lưu Trường tròn mắt, hoang mang nói: "Nữ nhi của Lộc còn chưa tới mười tuổi mà."
"Lại không phải bảo chúng thành gia bây giờ, có thể đợi mà, bệ hạ nói có hợp hay không đã." Tào Xu hỏi:
Lưu Trường do dự gãi cằm: "Đã tới đời thứ ba rồi, sao còn tìm họ Lữ làm vương hậu? Nàng có biết chư hầu vương nghe nói tới vương hậu họ Lữ là sợ rồi không? Chỉ có điều, Lộc là huynh đệ của trẫm, trẫm biết con người hắn, nữ nhi của hắn ngon lắm, Lương lại hiền, cũng hợp .... Bây giờ Lữ gia chấn động, nếu để Lương cưới nữ nhi của Lộc, cũng là biểu đạt ý tứ của trẫm ..."
Từ chuyện này Lưu Trường suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng gật đầu.
"Được, nếu Lộc đồng ý, trẫm cũng không ý kiến gì."
Tào Xu rất vui, lập tức chuẩn bị việc này.
Lữ Lộc đương nhiên là đồng ý, Bắc Địa vương là đứa bé ngoan, không có thói xấu nào, hoàn toàn khác a phụ. Hơn nữa Lữ gia lúc này cũng cần người bảo hộ, Lưu Lương tính cách mềm yếu, cũng cần hậu tộc mạnh mẽ. Thời gian qua Chất Đô bắt không ít người Lữ gia, sau khi xử lý xong Lữ gia, lại xoay mũi giáo truy cứu người đàn hặc Lữ gia.
Tra ra tội ác trước kia của người Lữ gia, Chất Đô chất vấn: Trước kia họ phạm tội thì ngươi làm gì? Sao bây giờ mới nói, chẳng phải ngươi bao che tội phạm à?
Thế là kẻ thừa cơ báo thù, hay kiếm danh vọng đều gặp họa.
Chất Đô xưa nay là người chính trực, không bị tác động của chuyện bên ngoài, không ai có thể thay đổi suy nghĩ của hắn, nói bắt là bắt.
Làn sóng nhắm vào Lữ gia ít đi, nhưng người Lữ gia vẫn chưa yên tâm.
Trước kia thông gia với hoàng gia với Lữ gia mà nói chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng bây giờ là chuyện hiếm có.
Lữ Lộc có tổng cộng bốn đứa con, hai nam hai nữ, trưởng tử của hắn ở lại hầu quốc, tiểu nhi tử ở huyện học, hình như là cùng huyện học với Lưu Thiên. Trưởng nữ gả cho Lưu Chương ... Nguyên phối phu nhân bệnh mất, Lữ hậu liền lệnh Lữ Lộc gả đại nữ nhi cho Lưu Chương, Lưu Trường không phản đối. Thế là Lưu Chương tuổi tác không chênh lệch với Lữ Lộc bao nhiêu lại trở thành nữ tế của Lữ Lộc.
Vì tính đặc thù của công việc, bình thường Lưu Chương không dám tiếp xúc nhiều với Lữ Lộc, dù gặp nhau chỉ dùng lễ đồng liêu, nếu thê tử nhớ nhà để nàng tự mình về thăm, hắn không đi.
Chẳng còn cách nào, Lưu Chương là đầu lĩnh Tú y, không thể thân cận với người khác.
Hẳn đó cũng là bùa hộ thân mà thái hậu chuẩn bị cho Lữ Lộc, sau khi bà mất, rất nhiều người của Lữ gia bị báo thù, chỉ Lữ Lộc là không, trong đó không thể không nói tới tác dụng của Lưu Chương.
Mà tiểu nữ nhi của Lữ Lộc thì vẫn ở bên cạnh hắn.
Nếu như gả cả tiểu nữ nhi cho Bắc Địa vương, vậy thì Lữ Lộc đồng thời có hai chư hầu vương làm nữ tế, nhìn khắp Đại Hán, cũng là nhân vật lợi hại lắm rồi.
Ngoài ra trưởng tử của Lữ Lộc cưới nữ nhi của Sở vương Lưu Giao, chính là muội muội của Lưu Dĩnh Khách ... Thời đại đó lễ pháp chưa mạnh, bối phận chưa được chú trọng nhiều. Khi thành gia thất chỉ cần không có máu mủ quá gần gũi thì đều có thể cưới gả, thậm chí có chuyện hai huynh đệ, một người cưới mẫu thân, một người cưới nữ nhi, về sau lễ pháp ngày càng mạnh, rất nhiều hành vi bị cấm cản.
Trong thời gian chuẩn bị xuất chinh, Lưu Trường không tới Thượng Lâm Uyển nữa, bầu bạn bên mấy phu nhân của mình.
Thi thoảng cũng đi thăm đại tỷ và huynh trưởng.
Lữ Nhạc biết tin Lưu Trường sắp xuất chinh, tuy trong lòng không muốn, cũng không biểu lộ ra, vui vẻ chúc phúc y. Lưu Hằng cũng nói Lưu Trường cứ yên tâm mà đi, không phải lo cho triều đường, có hắn ở đó, nhất định đảm bảo Hại Hán không có vấn đề gì.
Lưu Trường lại đi thăm hảo hữ trong triều.
Loan Bố, Trần Mãi, Hảo Huynh Đệ, Tuyên Mạc Như đều được y tới thăm một lượt.
Bất tri bất giác, thời gian trôi đi rất nhanh.
Mọi người đều đã sẵn sàng, dù có rất nhiều người quyến luyến, nhưng Lưu Trường vẫn sắp xuất chinh rồi.
Khi mọi người đang hoàn thành bước cuối cùng, Lưu Trường không ở Vị Ương cung, chẳng biết vì sao, y lại lần nữa tới Trường Lạc cung.
Lưu Trường cũng không biết mình tới nơi này thế nào, rất nhanh thôi đám Tào Xu sẽ chuyển tới đây, nhường lại Vị Ương cung cho Lưu An dùng.
Đi ở nơi quen thuộc, đôi mắt Lưu Trường đầy nhớ nhưng.
Đi qua đi lại, lần nữa tới nơi quen thuộc nhất, nơi này hết thảy như xưa, không thay đổi gì cả.
Cái bàn quen thuộc, cái gậy gỗ quen thuộc, tới cả không khí trong phòng cũng quên thuộc như thế.
"Lại tới ăn chực đấy à?"
A mẫu ngồi ở sau bàn thấp, tay cầm thể trúc, ánh mắt ghét bỏ nhìn y.
Lưu Trường nhìn về phía cái bàn, nơi đó rõ ràng không có ai cả.
"A mẫu ..." Lưu Trường khẽ gọi:
Trong điện trống không, không một ai trả lời y.
Lưu Trường một mình đứng ở cửa, gọi liền mấy tiếng, lúc này y khao khát biết bao một tiếng mắng của a mẫu, thậm chí một ánh mắt thôi cũng được ... Chẳng có gì, cung nhân đã rút đi hết chỉ còn Lưu Trường cô độc ở đó với hai hàng nước mắt chảy dài.
Rất lâu sau, Lưu Trường cởi bội kiếm bên hông, treo lên vách tường, lẩm bẩm "a mẫu, con đi rồi lại về." Ra tới cửa đột nhiên nghe thấy tiếng hừ khẽ, Lưu Trường quay ngoắt lại chỉ thấy gió lùa qua cửa sổ, nhe răng cười: "Con sẽ về sớm mà."
Nói xong sải bước rời Vĩnh Thọ Điện, bước chân dứt khoát.
Lưu Trường rốt cuộc cũng đi rồi.