Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1224 - Chương 1224: Trước Lúc Xuất Chinh.

Chương 1224: Trước lúc xuất chinh.
Chương 1224: Trước lúc xuất chinh.

Trong phủ Bắc Bình hầu.

Trương Thương đang nhàn nhã tắm nắng, bên cạnh có mỹ thiếp nhai nát cơm, dùng miệng mớm cho ông.

Răng của Trương Thương đã rụng hết, ông trăm tuổi rồi, không ăn được bất kể món ăn gì nữa, bên ngoài có tin đồn, ông dựa vào bú sữa để sống.

Khi Lưu Trường đi vào trong viện lạc nhìn thấy cảnh gai mắt lão sư được người ta dùng miệng mớm cơm.

"Lão sư à ... Người cũng hơn trăm tuổi rồi, sao còn hứng trí này."

Trương Thương thấy Lưu Trường tới bất ngờ cũng chẳng kinh ngạc: "Hứng trí cái gì, trước kia là vì hưởng thụ, giờ là vì muốn sống ... Tay của thần không còn sức, không cầm được đũa, răng đã rụng hết, người khác không đút cơm thì chết đói à?"

"Nhớ năm xưa mỗi bữa thần ăn uống đều cầu kỳ, thong thả thưởng thức, nếu ăn không ngon thà chịu đói ... Bây giờ ăn chẳng thấy vị gì, nhưng không muốn chết đói."

Lưu Trường trầm mặc.

Đối với người yêu cầu cuộc sống rất cao như lão sư, sống thế này, có khi sống là một chuyện đau khổ.

Trương Thương có vẻ vui lắm: "Thần một trăm linh bốn tuổi rồi, ha ha ha, vậy mà vẫn còn ăn được uống được, còn có mỹ nhân bầu bạn, bệ hạ có thấy lợi hại không? Năn xưa những người khuyên thần kiềm chế bớt, chú trọng dưỡng sinh giờ chết sạch rồi."

Lưu Trường tán dương: "Hơn một trăm thị thiếp, từ xưa tới nay có lẽ sư phụ là người sống thoải mái nhất."

"Ha ha ha, thần có mấy tiểu hữu, tuổi không nhiều, mới sáu bảy chục thôi, đã nói mình đau chân, đau lưng, đau khắp người. Bệ hạ xem, thần tuy không còn sức lực nữa, nhưng toàn thân khỏe mạnh, chắc là sống thêm được hai mươi năm." Trương Thương tự tin nói:

"Lão sư sống thêm hai mươi năm thì tiễn luôn trẫm rồi." Lưu Trường cười, ngồi xuống bên cạnh: "Lão sư, trẫm sắp xuất chinh rồi."

"Thần có nghe rồi, bệ hạ định đưa thần đi cùng sao?"

Lưu Trường cười méo miệng: "Trẫm tới cáo biệt lão sư."

"Bệ hạ không cáo biệt thê thiếp, tới tìm ông già làm gì?"

"Trẫm sợ đi lần này không bao giờ gặp được lão sư nữa."

"Phì, phì, phì." Trương Thương liên tục nhổ nước bọt xuống đất: "Thằng nhãi ngươi đừng nguyền rủa ta! Trừ khi ngươi đi không vệ, nếu không ta thế nào cũng có thể sống thêm hai mươi năm."

Lưu Trường cười to: "Giờ ai dám chúc lão sư sống lâu trăm tuổi đều là rủa người rồi ... Thật không ngờ lão sư có thể tới được tuổi này."

"Đừng nói nhiều nữa, muốn xuất chinh thì đi đi, thần không theo bệ hạ được nữa, đây là chuyện của người trẻ tuổi. Nói với thằng nhãi Hàn Tín đó, chớ ỷ tài mà lơ là, hết thảy phải cẩn thận."

"Sao lão sư không tự đi nói?"

"Trước mặt hắn thì thần cũng nói thế, hắn làm gì được."

"Ha ha ha ~~~"

Hai sư đồ cười nói rất vui vẻ, tới khi bụng Lưu Trường bắt đầu kêu, Lưu Trường mới đứng dậy, trịnh trọng cáo biệt lão sư.

"Trường !!" Trương Thương nói: "Nhớ viết thư cho ta."

Lưu Trường gật đầu rời đi.

Lưu Trường đi rồi, vẻ mặt Trương Thương không còn thoải mái như vừa rồi, hô hấp gian nan, cổ họng phát ra tiếng khò khè khó nghe.

"Hai mươi năm!" Trương Thương cười khẽ: "Thằng nhãi ngốc nghếch .."

Trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường thong thả uống một ngụm trà, nhìn mọi người xung quanh.

Lần này là gia yến.

Tào Xu ngồi bên cạnh Lưu Trường, bên cạnh nàng còn có Phàn Khanh và Ung Nga.

Lưu Bột, Lưu Tứ, Lưu Lương, Lưu Linh ngồi bên còn lại, cả nhà hiếm khi đoàn tụ, tâm tình rất tốt.

Lưu Trường cười nói: "Đáng tiếc Bột lại không mang Hồ tới, nếu có cả nó thì gọi thêm Thiên, như thế cả nhà chúng ta đầy đủ rồi."

"Đợi đứa bé thêm tuổi nữa, bảo Bột đưa tới Trường An làm con tin."

Tào Xu trừng mắt với y: "Nói năng linh tinh, đâu ra chuyện để tôn tử làm con tin."

Phàn Khanh không vui: "A phụ muội năm xưa làm quốc tướng từng nói, trị quốc phải công tư phân minh, Bột tuy là nhi tử của bệ hạ, song vẫn phải công bằng, bảo nó đưa nhi tử tới làm con tin."

Lưu Bột cười gượng: "A mẫu yên tâm, con đưa Hồ tới làm con tin, để người ôm chán thôi."

Lưu Trường lắc đầu: "Mỗi lần nghĩ tới a phụ nàng từng làm quốc tướng, trẫm lại hoài nghi a phụ trẫm có phải điên rồi không?"

"A phụ thiếp sao không thể làm quốc tướng chứ? Bệ hạ biết ông ấy trận nào cũng lên thành trước không? Biết hai tay ông ấy lấy đầu bao nhiêu tặc khấu không?"

"Chính vì biết trẫm mới hoài nghi a phụ trẫm."

Lưu Tứ chẳng để ý chuyện gì, cứ cắm mặt vào ăn, Ung Nga liếc hắn một cái, bực bội nói: "Ai đó chuẩn bị khi nào thành gia?"

Lưu Tư đẩy Lưu Lương bên cạnh: "Tam ca, a mẫu nói huynh đấy."

Lưu Lương mát mẻ: "Những lúc thế này ngươi mời nghĩ tới Tam ca ngươi."

Lưu Linh cười khúc khích, hỏi: "Tam ca, Tứ ca, khi nào các huynh thành gia?"

Lưu Tứ dùng ông tay lau miệng: "Vội gì, lão tướng quân Tần Đồng muốn gả nhi tử nhỏ nhất cho ta, nhưng nàng hơn ta năm tuổi, nên ta do dự. Ngoài ra ta cũng muốn lấy quốc sự làm trọng, mỗi khi nghĩ tới bách tính đại Hà còn đang chịu khổ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ta liền không nhớ tới chuyện riêng nữa. Nay trong nước còn nhiều việc phải làm, đợi ta làm xong hẵng nói .."

"Dù sao thì nếu ta muốn thành gia, với bộ dạng này, thân phận này, nữ tử từ nước Hạ tới Nam Việt xếp hàng đợi ..."

Lưu Linh thấy Tứ ca bệnh cũ tái phát, mặc y ba hoa bốc phét, nhìn sang Lưu Lương: "Tam ca thì sao?"

Lưu Lương sờ cằm nghiêm túc nói: "Ta nhớ lời a phụ dặn ... Hung Nô chưa diệt, sao đã thành gia ...."

Lưu Trường nghe ba đứa con nói chuyện mà lắc đầu, kém nãi công quá xa, bảo Tào Xu: "Xu à, chuyện hai thằng nhãi đó, nàng chú ý chút."

Tào Xu gật đầu.

Cả nhà ăn bữa cơm hết sức vui vẻ, tới khi đám con đi, Lưu Trường chưa từng nổi nóng muốn đánh Lưu Tứ, ba huynh muội xem chừng muốn kiếm chỗ tâm sự một phen.

Chỉ còn lại Lưu Trường và ba vị phu nhân.

Phàn Khanh nắm tay Lưu Trường: "Trường, chàng đi bao lâu?"

Lưu Trường trấn an: "Không đi lâu đâu, ba bốn năm thôi."

Phàn Khanh tức thì mắt đỏ hoe: "Ba bốn năm mà còn chưa lâu à?"

Từ Xu hắng giọng, nghiêm túc nói: "Bệ hạ xuất chinh An Tức, đây là chuyện triều đường đều tán thành, Khanh, không được nói nhiều."

Phàn Khanh ủy khuất cúi đầu: "Vậy thì cũng phải có người ở bên chiếu cố bệ hạ chứ? Không bằng để muội đi cùng."

Lưu Trường lắc đầu: "Khi xuất chinh không được mang theo gia quyến, dù trẫm là hoàng đế cũng phải tuân theo. Không sao, trẫm không đi lâu đâu, đánh bại An Tức rồi còn về một chuyến ... Nếu không trẫm chưa yên tâm thằng nhãi An ..."

Cả ba nàng đều không đành lòng.

Tình cảm của Phàn Khanh luôn trực tiếp nhất, nói ra quyến luyến với Lưu Trường, muốn đi theo. Ung Nga đỡ hơn, nghĩ phải lấy quốc sự làm trọng, chỉ im lặng không nói. Còn Tào Xu thì an ủi hai muội muội, tỏ ra rất tán đồng Lưu Trường xuất chinh.

Bình Luận (0)
Comment