Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 147 - Chương 147: Nhìn Thế Nào Cũng Ghét

Chương 147: Nhìn thế nào cũng ghét

Cứ như thế vừa đi vừa trò chuyện về tới hoàng cung, ba người dừng lại, Triệu Bình bái biệt, còn Loan Bố ở lại nhìn Lưu Trường nói:" Trong phủ thần có nuôi vài con dê, đại vương nếu đói có thể tới đó

""Ừ ta biết

" Thấy Loan Bố cáo biệt, Lưu Trường đột nhiên nói:" Loan Bố, cám ơn ngươi

"Loan Bố không nói gì cả, chỉ cúi mình thật sâu nhìn bóng dáng nhỏ bé tựa hồ cao lớn hơn hẳn đi vào cung

Khi Lưu Trường nhún nhảy trở về Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu vẫn không có ở đây, chỉ là trong điện có một ông già

Lưu Trường hồ nghi nhìn ông ta, cái lão già này trang phục không chỉnh tề, bộ dạng lôi thôi, tóc tai bù xù, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt

Đồng thời ông già này cũng đang quan sát Lưu Trường, không lên tiếng, cũng không hành lễ bái kiến

Lưu Trường rất không vui, hai tay chống hông, lớn tiếng nói:" Ngươi là ai, thấy quả nhân vì sao không bái lạy?""Có phải là Đường vương đó không?" Ông già hỏi:"Chính là quả nhân, ngươi là ai?""Đường vương viết cho thần nhiều thư như thế mà không nhận ra thần à?"Lưu Trường sửng sốt, lần nữa quan sát ông già này, chỉ thấy dáng vẻ văn sĩ, mỗi cử chỉ hành vi mang theo ý vị của đạo, tùy tâm tùy ý, thuận theo tự nhiên, đơn giản mộc mạc, nhìn thế nào cũng vừa mắt!"Lưu hầu!!""Trọng phụ!"Lưu Trường kêu lớn, vội vàng chạy tới, nắm chặt lấy tay ông ta, mắt lóe sáng

Lưu Trường sao có thể ngờ rằng Trương Lương cứ như thế xuất hiện trước mặt mình

Trương Lương tới tiễn chân Lưu Bang

Ông ta không nói nhiều, chỉ lắng nghe Lưu Trường không ngừng líu lo kể sự ngưỡng mộ trong lòng

"Được rồi, đại vương, trước tiên xin bỏ tay thần ra đã, thần sẽ không chạy mất đâu

" Trương Lương cười khà khà:Lưu Trường bấy giờ mới buông tay ông ta ra, xấu hổ nói:" Gặp được đại hiền chân chính, ta không kìm được

Trọng phụ không biết, bên cạnh ta chẳng có mấy người đáng tin

"Trương Lương khe khẽ lắc đầu nói:" Lần này thần tới là để tiễn biệt bệ hạ, cũng là vì muốn vỗ về Đường vương

Thần biết Đường vương trọng tình, rất lo đại vương không phấn chấn lại được, bây giờ xem ra đại vương không cần thần khuyên bảo

""Không, không, ai bảo ta không cần chứ, sau khi a phụ qua đời, ta hoàn toàn suy sụp, sức ăn giảm mạnh, đêm không thể ngủ, ngày một gầy đi

Trọng phụ xem bụng của ta, trước kia không khác ngũ ca là bao

Trọng phụ có biết ngũ ca ta không, chính là cái người tròn xoe ấy

""Đại vương

" Trương Lương đưa tay ra sờ đầu Lưu Trường:" Thuận theo tự nhiên đi

""Trọng phụ khuyên bảo ta thế sao, chỉ một câu thôi à?""Một câu như vậy là đủ rồi

""Làm sao mà đủ, trọng phụ phải luôn ở bên ở bên khuyên bảo ta, ít nhất phải khuyên bảo ta hai ba chục năm chứ?""Đại vương có phải chuẩn bị gọi Loan Bố bắt cóc thần tới nước Đường không?""Á, trọng phụ nói gì thế, ta xưa nay luôn chiêu hiền đãi sĩ

""Vậy đại vương vì sao dọa nạt nhi tử của thần?""Cái, cái đó

Thực ra là do Triệu vương xúi đấy, ta còn là đứa bé, có biết gì đâu

" Lưu Trường bí chiêu cười giả ngốc:"Thằng bé này tính ngang bướng, mong Lưu hầu khoan thứ

" Bỗng đâu có tiếng Lữ hậu cắt ngang, Lưu Trường quay ngoắt lại, không biết a mẫu tới phía sau mình từ khi nào, bà nhìn Lưu Trường giữ rịt tay Trương Lương không buông, mắng:" Nhãi con, còn không mau buông Lưu hầu ra

"Lưu Trường vội buông ống tay áo Trương Lương

"Không hề gì, Đường vương chân tình chân tính, thần thích lắm

Lưu Trường đắc ý nhìn Lữ hậu, tựa hồ đang muốn nói, a mẫu thấy chưa, người ta thích con!"Lữ hậu ngồi ở thượng vị, nhìn Trương Lương nói:" Ta nghe nói, Lưu hầu học đám phương sĩ kia, không thích ăn cơm, làm vậy là không đúng đâu, con người không ăn thì sao có thể sống được?""Hoàng hậu nói rất đúng ạ

" Trương Lương cực kỳ khách khí với Lữ hậu, bị bà mắng cũng không giận

"Lữ hậu đang định nói tiếp, thế nhưng thấy Lưu Trường còn đứng đó, phất tay nói:" Con ra ngoài trước đi, ta và Lưu hầu có chuyện cần thương lượng

"Lưu Trường mím môi, dáng vẻ tội nghiệp nhìn Trương Lương, hết sức quyến luyến, tới khi Lữ hậu vươn tay lấy cái gậy gỗ, nó tức thì biến đi như một làn khói

Rời khỏi Tiêu Phòng Điện, Lưu Trường tới tuyên thất điện tìm thái tử

Vừa mới tới cửa, cận thị liền ngăn lại:" Đại vương, thái tử đang cùng lang trung thương lượng quốc sự, có cần tiểu nhân đi bẩm báo không?"Lưu Trường bất giác có chân lên muốn đá hắn, lão tử tìm ca ca còn cần bẩm báo à, nhưng nghĩ lại, không phải mình muốn lập uy cho nhị ca à, nói:" Được rồi!"Rất nhanh cận thị đi ra, mời Lưu Trường vào

Khi Lưu Trường đi vào, tân lang trung lệnh Trần Bình đang nói gì đó :" Hợp Dương hầu tuy không phải vương, nhưng chi trưởng các tông thất, bệ hạ nên trọng đãi, có thể phân ba miếng thịt ngon

Kinh vương là họ hàng xa, không thân cận như Sở vương, nhưng nếu thái tử chia cho Sở vương trước, Kinh vương ắt bất mãn, vì hắn là trưởng

Nếu chia Kinh vương trước, Sở vương sẽ không giận, Sở vương là người nho nhã, càng là thân thích của thái tử, có thể thông cảm

""Cái gì mà thương lượng quốc sự, chuẩn bị ra phường thị Trường An làm đồ tể đấy à?" Lưu Trường đi vào nghe được mấy câu, bình phẩm:Lưu Doanh bất lực nhìn Lưu Trường:" Trường đệ không được vô lễ, ngồi xuống đã

"Lưu Trường liền ngồi xuống bên cạnh Lưu Doanh, Trần Bình nói tới từng người, cuối cùng nói:" Thịt của Đường vương nên chia trước các vương Triệu, Hàn, Lương

""Nói đúng lắm, Trần hầu không thẹn là Trần hầu, nhìn một cái ra ngay quả nhân là nhân tài hiền vương của Hán thất! Nên được ăn thịt trước

" Lưu Trường gật gù:Lưu Doanh không hiểu, hỏi:" Trường đệ nhỏ nhất, vì sao lại được chia trước?"Trần Bình ngần ngừ không đáp

"Cứ nói không sao, Trường đệ tuy nhỏ, nhưng không nói bừa

"Trần Bình bấy giờ mới nói:" Hoàng hậu cực kỳ sủng ái Đường vương, nếu bệ hạ chia thịt cho các chư hầu khác trước, chia Đường vương cuối cùng, hoàng hậu ắt nổi giận

Mà chư vị hoàng tử cũng yêu quý Đường vương, cho dù có chia cho Đường vương trước thì cũng là chiều cố ấu đệ, sẽ không ai tức giận

Lưu Doanh vỡ lẽ, tiếp tục thỉnh giáo

Lưu Trường thì nghe tới ngẩn người, lần đầu tiên nói biết được, thì ra chia thịt thôi cũng cầu kỳ như vậy, người khác nhau phải phân chia khác nhau

Rồi còn phần thịt nào, chia ai trước ai sau, ai lớn ai nhỏ, ở đâu cũng có lý do, chủ yếu phải để mọi người hài lòng

Còn Trần Bình đúng là chuyên gia ở phương diện này, do ông ta đích thân chỉ dạy, Lưu Doanh học rất nhanh

Rồi rất nhanh Trần Bình cáo từ rời đi, Lưu Doanh cung kính tiễn chân ông ta, rồi nhìn về phía Lưu Trường một lúc mới nói:" Trường đệ, sao bây giờ vào điện còn phái người bẩm báo trước, đây đâu phải tác phong thường ngày của đệ chứ

""Đệ làm thế còn chẳng phải vì muốn lập uy cho huynh hay sao? Đệ với a phụ không cần khách khí như thế

" Lưu Trường giải thích xong lại bổ xung:" Huynh trưởng, huynh sắp làm hoàng đế rồi, phải cứng rắn, phải học a phụ nhiều vào

"Lưu Doanh lắc đầu:" Hoàng đế như a phụ, thiên hạ chỉ có một, người khác làm sao mà học được chứ?""Thái tử như huynh thiên hạ cũng chỉ có một, không ai học được!""Trường đệ, ta biết đệ muốn tốt cho ta

" Lưu Doanh bế Lưu Trường lên rồi ngồi về chỗ, để Lưu Trường ngồi trong lòng mình, hỏi nhỏ:" A mẫu thời gian qua thế nào, có còn bi thương không?""A mẫu làm gì có thời gian mà bi thương, suốt ngày bận rộn, đây vốn là chuyện của huynh mới đúng

" Lưu Trường nói thẳng, với vị đại ca này dùng cách mềm dẻo khó tác động được tới hắn, ôi nhưng cứng rắn cũng chưa chắc đã ăn thua, ai còn cứng rắn hơn a mẫu?Bởi thế đôi khi Đường vương túc trí đa mưu đối diện với vị huynh trưởng này cũng hết cách

Bình Luận (0)
Comment