Lời phải chia hai đầu để nói, phía bên kia Lưu Trường không thể thông qua huynh trường đạt được mục đích nên bên này Loan Bố thảm rồi
"Đại vương, không thể làm thế!!" Giọng Loan Bố run rẩy, còn chưa nghe hết kế hoạch của Lưu Trường hắn đã vội ngăn cản, chuyện này không giống bất kỳ trò nghịch ngợm nào trước kia của đại vương, đây là chuyện có thể gây ra đại họa:Lưu Trường mặt khinh khỉnh, không coi vào đâu:" Ngươi sợ cái gì, đây là mệnh lệnh của ta, có ta gánh hết, ngươi cứ làm là được
"Loan Bố mặt nhợt nhạt lắc đầu:" Đại vương thận trọng, Lưu hầu chính là khai quốc công thần, vất vả công cao, địa vị phi phàm, dù là tiên đế cũng rất kính trọng
Đại vương bắt cóc ông ấy, đó là trọng tội, dựa theo Hán luật là phải chém, huống hồ tuổi ông ấy đã không còn nhỏ nữa, sao chúng ta có thể vô lễ với ông ấy, tuyệt đối không thể làm thế
"“Chính vì ông ấy vất vả công cao, mưu trí vô song, cho nên ta mới bắt ông ấy, chứ còn người khác thì chưa đủ tư cách đó
""Đại vương đã nghĩ tới hoàng hậu sẽ tức giận như thế nào chưa?""Sợ cái gì? Chỉ cần đưa Trương Lương tới nước đường, gạo nấu thành cơm, dù a mẫu có đánh ta lừa chống thiếu chết thì cũng có làm sao? Vì bách tính nước Đường đang chịu khổ, ta xá gì cái mông này
" Lưu Trường nói đường đường chính khí, như hùng chủ một đời:Loan Bố lại chẳng sinh ra kính phục mà lại hối hận trước kia vì sao lại đồng ý làm xá nhân cho người này?Nếu trước kia không đưa thư cho Lương vương sẽ không được bệ hạ coi trọng, nếu không được bệ hạ coi trọng sẽ không phải tới làm sá nhân cho cái thứ này
Giờ hết cách rồi, Loan Bố lại nói:" Nhưng đại vương vừa rồi cũng đã nói, chính thái ý bảo Lưu hầu bệnh nặng
""Ài, Lưu hầu xưa nay gian trá, lời này cũng chỉ lừa huynh trưởng vô tri của ta chứ không lừa được Lưu Trường ta! Lưu hầu tiếc mạng như thế, sao có thể đi làm chuyện hoang đường không ăn uống? Chắc chắn là ông ta sợ a mẫu ta giữ lại phò tá huynh trưởng, cho nên mới cố tình nhìn đói trên đường, cố ý lộ tin ra, để còn quay về đất Lưu
" Lưu Trường bĩu môi, nó nhìn thấu cái trò của Trương Lương: "Nước Đường ta tuy nghèo khó, nhưng bò dê thì vẫn có, đợi đưa ông ta tới nước Đường, ta ngày ngày cho ông ta ăn thịt, không sao hết
"Loan Bố khóc không ra nước mắt
Nhìn thấy Loan Bố do dự như thế, Lưu Trường phẫn nộ nói:" Loan Bố, ngươi bình thường lúc nào cũng nói mình là cao đồ của Tử Hạ, chẳng lẽ đệ tử của Tử Hạ là thế này sao? Ta đối xử với ngươi như chân tay, nhưng ngươi vì sợ hãi mà không chấp hành mệnh lệnh của ta, đây là lễ quân thần sao?"Bị khích một câu như vậy, Loan Bố tức thì nghiêm mặt nói:" Thần chính là thần tử của đại vương, dù đại vương báo thần đi chết, thần cũng không do dự
Có điều thần phải nghĩ cho đại vương, là thần tử không thể làm chuyện hại chủ quân, biết rõ không đúng mà vẫn làm là bất trung
"Lưu Trường tức giận dẫm chân: "Ngươi không hề hại ta, huynh trưởng ta lương thiện, mẫu hậu lại thương ta, đợi Lưu hầu tới đất Đường, chúng ta sẽ nói sức khỏe ông ấy hư nhược, không thể xuất hành, giữa ông ấy lại, họ làm gì được ta? Cùng lắm là đánh ta một trận, đồng thời còn tìm cách che giấu chuyện này giúp ta, chính thức sắc phong Lưu hầu, ngươi không cần lo
"Lưu Trường vất vả thuyết phục, Loan Bố hết sách, cuối cùng vẫn đồng ý với ý tưởng hoang đường này, dù sao thường ngày hắn bị ép làm không ít chuyện hoang đường, bắt cóc một Lưu hầu có là gì
Chỉ tiếc cho thanh danh cả đời của mình, nay phải đi làm đạo tặc
Ý tưởng của Lưu Trường rất hoang đường, nhưng an bài lại rất thỏa đáng, trước tiên nó để Loan Bố chuẩn bị tốt hành trang, xe cộ đi tới nước Đường
Lại viết thư cho Trương Thương để ông ta tiếp nhận, nhất định phải giữ người này lại
Lưu hầu ở Đại Đường, gánh nặng của Trương Thương sẽ giảm đi rất nhiều
Chuyện dọc đường nó cũng tính rồi, còn bảo Loan Bố đi tìm một danh y để đi cùng Trương Thương
Thậm chí nó còn từ chỗ Tào Tham lấy được lộ dẫn, đảm bảo trên đường sẽ không ai ngăn cản
Chuẩn bị sẵn sàng mọi điều
Thăm dò tình hình xung quanh chu phủ, khi trời vừa mới tới, Lưu Trường rón rén chân tay cùng Loan Bố tới cửa phủ
Lưu Trường thông qua kinh nghiệm leo tường phong phú, dẫn Loan Bố tiến vào viện lạc, cẩn thận đi tới trước phòng trong
Loan Bố nhìn ánh đèn trong phòng, nhỏ giọng nói:" Đại vương, hình như trong phòng có người khác
"Lưu Trường có hơi chần chừ, nhưng nó chưa bao giờ thiếu quyết đoán, cắn răng nói:" Nhất định là nhi tử của ông ta chứ ai, mặc kệ hắn, bắt hết
"Lưu Trường dẫn Loan Bố xông vào phòng
Trương Lương quả nhiên là ở đây, chỉ là còn có một người khác cũng ở đây, người này không dễ đối phó, với dũng lực của người đó, Lưu Trường muốn hạ được sẽ hơi vất vả chút
Phàn Khoái trừng mắt trâu lên nhìn Lưu Trường và Loan Bố phá cửa xông vào
Trương Lương cười khẽ vuốt râu, tựa như đang nói, ta sớm đoán được chiêu này của ngươi
"Đường vương muốn làm cái gì?" Phàn Khoái giọng ồm ồm đựng dậy, thân hình như con gấu của ông ta làm Lưu Trường sợ hãi lùi liền vài bước:"Ha ha ha, di phu cũng có ở đây à, ta tới bái phỏng Lưu hầu, nếu di phu ở đây, vậy ta tới sau
Cáo từ!" Lưu Trường phản ứng rất nhanh, thấy có biến là nó xoay người chạy luôn:Nhưng đã quá muộn rồi
Lưu Trường lại lần nữa nằm sấp trên giường, Lưu Khôi lại lần nữa ở bên bôi thuốc cho nó
"Trường đệ
Ta thấy so với việc đệ bắt cóc Lưu hầu tới nước Đường, không bằng bắt mấy thái y lệnh càng thích hợp hơn
""Bắt cóc thái y lệnh làm gì, nước Đường làm gì có ai dám đánh đệ
""Thế cũng phải
" Lưu Khôi lắc đầu:" Mà cũng chưa chắc, mẫu hậu bận như vậy còn có thể bỏ thời gian ra đánh đệ, nói không chừng tương lai cũng có thể tới nước Đường đánh đệ
""Nước Đường là địa bàn của đệ, dù a mẫu tới
À đương nhiên a mẫu vẫn có thể đánh
Nhưng ít nhất cũng phải nể mặt quần thần, đánh nhẹ một chút, phải không?" Lưu Trường nói chứ không chắc lắm, a mẫu có nể nang ai đâu:"Trường đệ, nay nước Hoài Nam chia ra làm hai, nước Đường liền là chư hầu lớn nhất, nhân khẩu hơn trăm vạn, gộp tám chín quận, có thể tùy tiện rút ra 20 vạn giáp sĩ
Ở Thượng Đảng, Thái Nguyên, Nhạn Môn, Vân Trung, Cửu Nguyên tích trữ vô số quân khí, Thượng Quận có vô số bò dê, càng có nhiều nơi nuôi ngựa
Thực ra đệ không phải lo đâu
" Lưu Khôi khuyên nhủ:"Ta nghe nói Trương công sau khi nhậm chức đã miễn thuế ba năm cho nước Đường, dùng người có năng lực, khai khẩn đất cày, khai khoáng luyện sắt
Ở Nhạn Môn đã ba lần đuổi Hung Nô tới cướp bóc, toàn bộ phương bắc không có nước nào tốt hơn nước Đường nữa, đệ cần gì phải thế
""Đều là tin đồn thôi, vị sư phụ kia của đệ mấy ngày trước gửi thư về, trong thư nói, nước Đường nghèo tới mức cả vương cung cũng không xây nổi
Ông ấy phải ở trong nhà lợp cỏ, mưa xuống bị dột, đó đã là căn phòng tốt nhất ở nước Đường rồi còn về phần bách tính, sống càng
"Lưu Khôi hoàn toàn không tin những lời này, năm xưa a phụ bình định thiên hạ, bách tính Triệu Tần đại đa số trốn vào Thái Nguyên, có những người trốn luôn vào núi, đợi chiến tranh kết thúc mới ra, khai khẩn vô số đất cày
Về sau vì kháng cự Hung Nô, a phụ lại không ngừng gia cố Nhạn Môn, Vân Trung, tích lũy vật từ, mấy lần di dời bách tính tới đó, phát triển đất Đường, làm gì khoa trương như nó nói