Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 161 - Chương 161: Có Thích Khách

Chương 161: Có thích khách

"Không được phép tới gần hơn!"Giáp sĩ giơ trường mâu lên, nông phu khiêng củi gỗ hoảng sợ, vội vàng dùng tiếng Sở trúc trắc kêu lên:" Tha mạng!"Trải qua mấy lần Đại Hán di cư bổ xung nhân khẩu Quan Trung, cái vùng Quan Trung này về cơ bản thì khẩu âm gì cũng có

Mà bởi vì lăng thành, gần đây lại tới một nhóm nữa, thêm vào luật pháp Đại Hán khác với Tần luật

Ở Đại Tần, ngươi mà không ở nhà rảnh rỗi đi linh tinh sẽ bị bắt, càng đừng nói tới chuyện rời quê mình

Nhưng mà luật mới của Tiêu Hà không cấm chỉ bách tính di cư và di chuyển, nếu cảm thấy ở nơi này không thể sống được nữa, bách tính có thể báo lên rồi tới nơi khác sinh sống

Bách tính có thể ra ngoài chơi, cũng có thể tụ tập hai ba người trò chuyện tán gấu, nhưng không thể tụ tập uống rượu

Cũng không cần lo có Tần lại hung dữ xông tới bắt bớ họ, dù sao bây giờ là Hán lại rồi

Giáp sĩ xung quanh hoàng cung không làm khó nông phu, chỉ nghiêm túc nhắc nhở:" Nếu ngươi muốn tới thành nam phải đi đường vòng, không được đi qua nơi này

""Hả?"Nông phu kia có vẻ như không hiểu giáp sĩ nói cái gì, cứ đứng ngây ra mà nhìn

Giáp sĩ chỉ đành quay đầu lại, rống:" Khánh, có phải ngươi ở đất Sở tới không? Đến đây, hắn không hiểu

"Đúng lúc này đại môn hoàng cung ở xa từ từ mở ra, trước sau có ba cỗ xe ngựa đi ra

Đám giáp sĩ vội vàng hành lễ, nông phu kia càng quỳ rạp xuống đất

Lưu Trường đang đứng trên cỗ xe thứ hai, lớn tiếng hỏi thượng phương lệnh:" Thực sự cứng như ngươi nói chứ?""Tất nhiên là thật ạ, đại vương chẳng phải đã xem thanh kiếm đó rồi sao, vì sao còn phải tự mình đi xem nữa?""Mắt thấy mới là thật

"Lúc Lưu Trường đang nói thì xe ngựa đi qua bên cạnh đám giáp sĩ, đợi tiến xe ngựa đi rồi, giáp sĩ đứng dậy, đang định nói chuyện với nông phu bên cạnh thì phát hiện ra, nông phu đó đã không thấy đâu nữa

Đại khái là bị xa giá của đại vương làm sợ chạy mất rồi, giúp sĩ tiếp tục tuần tra xung quanh

Trần Đào cúi đầu, gánh đống củi, đi theo chiếc xe ngựa từ xa

Hai mắt hắn bám sát thằng nhãi con cuồng vọng ngồi trên xe ngựa, hai mắt híp lại, bước chân của hắn rất nhanh, hoàn toàn không giống nông phu

Tốc độ xe ngựa càng lúc càng nhanh, hắn đeo gánh củi không cách nào theo kịp, liền lén lút đặt gánh củi phía trước một cái phủ, gọn gàng đuổi theo

Khi hắn thở hồng hộc đuổi tới cổng thành, vừa vặn nhìn thấy chiếc xe ngựa kia đang tiếp nhận kiểm tra, thằng nhóc quát tháo gì đó với giáp sĩ trông cổng thành, hắn không nghe rõ lắm, chỉ là trông nó rất hung dữ, giáp sĩ bị nó nói tới mặt đỏ bừng bừng

Hắn cúi đầu xuống, từ phía bên kia đi tới cổng thành

Lập tức có giáp sĩ ngăn hắn lại, kiểm tra thân phận của hắn, tra hỏi nguyên nhân hắn rời thành

Biết hắn rời thành để chặt củi, giáp sĩ liền không làm khó hắn, chỉ bảo hắn về sớm, sau đó đăng ký xong liền cho hắn rời thành

Rời thành rồi, Trần Đào lại đi không ít đường, nhìn xung quanh không có bóng người, hắn mới huýt sáo

Chốc lát sau có bốn năm người xuất hiện bên cạnh hắn, đều ăn mặc kiểu nông phu, hông gài rìu, mặt mày hung ác

"Đại ca, tình hình thế nào?""Cơ hội rốt cuộc đã tới, trời không phụ ta, thằng nhãi đó rốt cuộc cũng rời thành, nhưng nó ngồi xe ngựa, bên cạnh có không ít người, chúng ta không đuổi theo kịp

Thế này đi, các ngươi báo với những huynh đệ khác, bảo bọn họ phân bố trên các con đường ở Trường An, giả vờ chặt củi

Nếu nhìn thấy nó thì kịp thời thông báo, lần này chúng ta nhất định phải thành công

""Chủ nhục thần chết, chủ quân chết trong tay thằng nhóc này, chúng ta lại mãi chẳng thể báo thù

Nay các vùng Trường An không còn giới nghiêm nữa, luật mới càng cho chúng ta cơ hội, chúng ta không thể chịu nhục thêm nữa, nhất định phải giết nó, báo thù cho chủ quân

""Vâng!"Cả đám vâng lời:Trần Đào lại nói:" Sau này hôm nay, bất kể chuyện có thành hay không, các huynh đệ chưa từng gặp thằng nhãi này đều phải mau chóng về đất Sở

Chúng ta hôm nay mạo hiểm là đã báo ân đức chủ quân rồi, không nên thử thêm nữa

""Vâng!"Cả đám giải tán ngay, bản thân Trần Đào thì tiếp tục lững thững đi tới, không quay đầu lại

Đúng lúc này chợt có xe ngựa đi qua bên cạnh, thằng nhãi kia vẫn ngồi trên xe, nói chuyện với cận thị, còn nắm tay người ta, khóc lóc kể lể

Trần Đào chỉ nghe được mấy chữ, bách tính nước Đường, xe ngựa biến mất ở phía trước, hắn vội đi gấp đuổi theo

Tuy Trần Đào đuổi không chậm nhưng thủy chung không bì được với tốc độ xe ngựa, hắn đã không nhìn thấy vị trí xe ngựa đâu nữa

Xe ngựa đi được một nữa, Lưu Trường bỗng nói:" Đoàn quân, ta muốn xuống xe

"Trượng phương lệnh nhìn Lưu Trường, thấy nó nắm chặt đai lưng, liền hiểu ý, hạ lệnh dừng xe

Lưu Trường vừa giữ đai lưng như cấp thiết lắm, xuống xe một cái là chui vào bụi cỏ ở bên, mấy cận thị đợi cách đó không xa, nhỏ giọng đàm luận

"Đại vương nhìn có vẻ ngốc nghếch, kỳ thực rất thông minh

""Đúng thế, máy quạt gió mà đại vương thiết kế đúng là hữu dụng, bảo kiếm kia có thể dễ dàng chém đứt khải giáp

Chỉ là nặng quá, nếu làm thành giáp trụ, sợ là tướng sĩ chết mệt

""Ngươi nói gì thế, làm gì có tướng quân không mặc nổi giáp trụ?"Mấy người trò chuyện một lúc, bỗng có người hỏi:" Sao đại vương còn chưa ra?""Đại vương?""Đại vương?"Mấy cận thị vội vàng xông tới, nhưng khi bọn họ tới nơi thì Lưu Trường sớm đã biến mất tăm tích

"Mau mau đi tìm!!"Mọi người loạn hết cả lên

Cùng lúc đó Lưu Trường đang cười ngạc miệng đi trên con đường nhỏ, kế sách Loan Bố nói quả nhiên là hữu dụng, ờ, hẳn là con đường nhỏ này nhỉ? Lưu Trường nhớ lại lời Loan Bố, nhìn quanh, xác định mình không đi nhầm đường

Trần Đào đuổi suốt từ Trường An tới, lúc này đã mệt tới thở hổn hển, vì đuổi kịp xe ngựa, hắn đi lối tắt, cũng là lối nhỏ

Đuổi tới nơi này, hắn gập người xuống thở, định nghỉ ngơi đôi chút, dường như nhìn thấy một bóng người quen thuộc

Trần Đào vội dụi hai mắt, không sai, chính là thằng nhóc đó! Chỉ có một mình, bên cạnh không có hộ vệ

Trần Đào tức thì mừng phát điên, vội vàng cởi rìu xuống, cầm trong tay, từ từ tiếp cận

Thằng nhãi đó trông có vẻ lén lén lút lút, nhìn ngang ngó dọc, tay ôm hòn đá, bất ngờ chui vào bụi cỏ, không thấy đâu nữa

Trần Đào cả kinh, vội vàng chạy nhanh đuổi theo, khi hắn nhảy qua một mô đất cao, lần nữa nhìn thấy thằng nhóc đó, phía trước là bức tường đất, tường đất rất dài, nhìn qua hai bên không thấy điểm cuối

Thằng nhãi đó ở dưới tường chất không ít đá, lúc này đang dẫm trên đá, hai tay bám tường, dùng sức leo vào

Thằng nhãi này thân thể thật linh hoạt

Trần Đào vừa nghĩ vừa len lẽn tới gần tường đất, nhìn xung quanh, có hơi do dự, hắn không biết nơi này là đâu

Từ khi chủ quân bị giết, bọn họ vì trốn tránh truy sát mà chạy khỏi Trường An, gần đây mới quay về

Cơ hội tốt như vậy, Trần Đào cắn răng, đeo rìu vào hông, hai tay nằm tường, vượt tường nhảy vào

Trần Đào nhảy vào bên trong tường đất, ngẩng đầu lên tìm kiếm bóng dáng thằng nhóc kia

Ở bên trong tường đất, mấy trăm giáp sĩ võ trang đầy đủ đang há hốc mồm nhìn Trần Đào, thăng nhãi kia chống hông đứng trước mặt Trần Đào, cũng kinh ngạc nhìn hắn

Trần Đào sững sờ nhìn đám người này, hai bên im lặng một cách quỷ dị, cứ thế trố mắt nhìn nhau

"Có thích khách!"

Bình Luận (0)
Comment