Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 162 - Chương 162: Sở Mặc

Chương 162: Sở Mặc

"Có thích khách!"Rất nhanh, trong số giáp sĩ có người rống lên, tức thì đám giáp sĩ nhào tới như bay, chỉ trong chớp mắt, Trần Đào chưa kịp rút rìu ra đã bị đám giáp sĩ đè xuống, toàn thân bị trói gô lại, ném trước mặt Lưu Trường

"Đại vương, bắt được một tên thích khách, xin đại vương xử lý!"Trần Đào vội kêu lớn:" Tiểu nhân chỉ là một nông phu, đi chặt củi! Không phải là thích khách! Oan quá, oan quá!"Giáp sĩ đứng đầu nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói:" Nông phu mà có lá gan và thân thủ như ngươi à? Ngón tay của ngươi có vết chai của người nhiều năm dùng cung nỏ, tuy ngươi nói tiếng Tề, nhưng không hề thuần thục, người Tề không đi chặt củi, họ nói là đi lấy củi

Ngươi ngụy trang thân phận, đi theo Đường vương, có thân thủ như vậy, còn giỏi dùng cung, ngươi dám nói ngươi không phải thích khách à??"Trần Đào cứng họng, nhìn giáp sĩ kia không nói lên lời

Lưu Trường cũng thế, nhưng y hỏi giáp sĩ kia:" Vì sao ngươi biết?""Đại vương chưa biết, thần từng theo thái tổ đánh trận, khi đó thần phụ trách bắt gian tế

"Lưu Trường toét miệng cười, vị Chu thái úy này chọn người được lắm, có thể dùng! Nói lựa chọn tinh nhuệ, quả nhiên là chọn ra toàn tinh nhuệ, nhìn số thân binh này đi, toàn bộ Trường An còn có thân binh nhà ai uy vũ như vậy không?Lưu Trường tiếp đó nhìn sang Trần Đào, nhìn một cái là tức giận

"Tên cẩu tặc này, ta vừa mới nói một tiếng, quả nhân chính là Đường vương ngươi liền cắt lời quả nhân! Ngươi đáng chết!"Trần Đào nghiến răng:" Không thể báo thù cho chủ quân, không còn mặt mũi nào sống trên đời, mặc ngươi chém giết

""Báo thù à? Ngươi là ai?" Lưu Trường dẫm một chân lên ngực hắn, dùng tư thái trên cao nhìn xuống hỏi:"Ta chính là môn khách của Khoái công! Ác tặc, ngươi giết chủ quân của ta!""Khoái Thông mà cũng có môn khách à?" Lưu Trường nhớ lại tên môn khách mặt mày hèn mọn của Hàn Tín, vẻ mặt hoang mang, nhìn tên trước mắt:" Ta thấy ngươi là một hảo hán, sao lại làm môn khách cho người như Khoái Thông?""Chủ quân nhà ta nhân nghĩa

""Phun rắm! Khoái Thông xúi bẩy Hoài Âm hầu mưu phản, muốn làm thiên hạ đại loạn, chỉ vì dục vọng cá nhân suýt khiến bao người chết uổng, người như vậy mà gọi là nhân nghĩa à? Có mà chó lợn không bằng, loại như thế gặp một tên ta giết một tên, gặp hai tên ta giết luôn một cặp

" Lưu Trường nhảy dựng lên chửi bới, phất tay :" Kéo ra

Chém!"Đám giáp sĩ kéo Trần Đào ra ngoài, Trần Đào mặt mày bi thương lẩm bẩm :" Ta vì đạo nghĩa mà chết, không phụ danh tiếng Sở Mặc

"Lưu Trường giật mình gọi lớn:" Chậm đã! Mang tới đây!"Trần Đào lại bị kéo tới trước mặt Lưu Trường, Lưu Trường quan sát hắn với vẻ hứng thú hơn rất nhiều:" Vừa rồi ngươi nói gì ấy nhỉ? Sở Mặc à? Ngươi là người của Mặc gia sao?"Trần Đào quay mặt sang bên, không nói không rằng

Giáp sĩ bên cạnh rút ngay kiếm ra, nhưng Lưu Trường cười tít mắt ngăn lại:" Vừa vặn ta có một chuyện, đang định hỏi người của Mặc gia

""Gian tặc! Ta tuyệt đối không bán đứng người khác!""Ồ, vậy là còn có người khác!" Thằng này ngu quá, chưa hỏi đã khai rồi, Lưu Trường sáng cả mắt, còn có người khác nữa, càng vui hơn:Trần Đào còn chưa ý thức được, cứ mắng chửi:" Người của Mặc gia tuyệt đối không giúp đỡ kẻ tàn bạo như ngươi! Bọn ta thà chết chứ không khuất phục

""Không sao, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để các ngươi sống nhục đâu, hỏi xong là giết ngay

Dẫn hắn đi theo ta!"Lưu Trường hạ lệnh một cái, đám giáp sĩ hành động ngay, suốt thời gian qua đám thân binh của Lưu Trường được an bài ở giáo trường bỏ hoang cách xa Trường An này

Thái úy phải sai người sửa sang lại một phen mới miễn cưỡng ở được

Bọn họ nhận lương thảo của nam bắc quân, do một vị đội trưởng thân binh tên Lưu Bất Hại dẫn dắt thao luyện

Ở nơi này không ai quản bọn họ, từ sau khi trở thành thân binh của Đường vương, bọn họ chưa từng gặp Đường vương, cũng bị nam bắc quân bỏ quên, cơ bản là mắc kẹt nơi này, không thể ra ngoài, chỉnh đành tự tìm cách giải khuây

Thế rồi Lưu Trường đột nhiên leo tường nhảy xuống, giơ cao ấn Đường vương, rống to, quả nhân chính là Đường vương, đám giáp sĩ đang buồn chán cực hạn liền vô cùng vui mừng

Ngay sau đó lại có thêm một tên thích khách, bọn họ càng mừng hơn nữa, xem ra đi theo Đường vương, cơ hội lập công sẽ không thiếu

Đại vương vừa mới tới liền tặng một món quà lớn như thế

Khi bọn họ được chọn ra, thái úy đã dặn bọn họ, từ nay về sau, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Đường vương

Lưu Bất Hại, cũng chính là vị huynh đại tự xưng đi theo Lưu Bang bắt gian tế khom người xuống cho ngang với Đường vương cao tới ngực mình, khiến hắn như đang chổng mông lên trời, tư thế bất nhã nhưng giọng điệu cung kính hỏi Đường vương:" Đại vương, giờ chúng ta đi đâu?""Đi tới bên sông, nơi đó có một cái phủ của Thượng phương đài, ngươi biết chứ?""Vâng, thuộc hạ biết rất rõ các nơi, có cần mang theo gì không ạ?"Mắt Lưu Trường đảo một vòng, hỏi:" Các ngươi có gì?""Đại vương, có 47 chiến mã, 3 cỗ chiến xa, 500 bộ giáp, 200 bộ cung nỏ, 300 đại cung

""Mang hết! Mang hết theo! Ha ha ha

" Lưu Trường cười điên cuồng:Khi đám cận thị của thượng phương lệnh từ xa nhìn thấy một đội quân tiến đến thì trong lòng đầy nghi hoặc, thượng phương lệnh vội vàng đi tới, chuẩn bị hỏi bọn họ có thấy Đường vương không

Vừa mới tới gần thì ông ta giật bắn mình, chỉ thấy đội quân này ai ai cũng mặc giáp, vũ trang toàn thân, cung nỏ lên dây, chiến xa mở đường, kỵ sĩ qua lại truyền lệnh, thế này là muốn khai chiến à?Vì không có chiến sự, cho nên nam bắc quân trong thành tuần tra cũng không ăn mặc thế này, đây hoàn toàn là trạng thái thời chiến

Khi thượng phương lệnh nhìn thấy Đường vương đứng trên chiến xa đội mũ trụ cực lớn, mặc cái giáp chẳng hề vừa, cầm trường mâu cao gấp đôi nó, ông ta vô cùng sợ hãi

Trên chiến xa của Đường vương, treo một lá cờ lớn màu đỏ chữ đen, viết chữ Đường rõ to, uy phong lẫm liệt

Ông ta run run hành lễ bái kiến:" Bệ hạ đối xử với Đường vương tốt như thế

Đường vương vì sao mưu phản?""Rắm thối! Ai mưu phản chứ? Ta đi đường mót tiểu liền vào bụi rậm giải quyết, gặp phải thích khách, cùng thích khách đại chiến mười mấy hiệp, khi quả nhiên sắp đánh bại thích khách thì thân binh của quả nhân tới, mới cứu được quả nhân

"Thượng phương lệnh nhìn nó bất lực, nói vậy ai mà tin nổi

Đường vương bốc phét mà ngươi dám không tin à, đùng đùng nổi giận sai giáp sĩ mang thích khách tới, thượng phương lệnh vừa thấy sợ hãi vô cùng, vội vàng thỉnh tội

"Nếu không phải thân binh tới nơi, thần muôn chết không đủ đền tội! Đại vương, mau về Trường An, giao người này cho đình úy, thẩm vẫn ra đồng bọn của chúng

"Lưu Trường cười khinh bỉ:" Không việc gì phải vội, đây là thích khách của Mặc gia, vừa vặn, ta có chuyện muốn hỏi hắn, hỏi rõ rồi hẵng giết không muộn

"Thượng phương lệnh tất nhiên không cho phép Lưu Trường làm bừa, ông ta vội vàng chắn trước chiến xa:" Đại vương, đây không phải chuyện nhỏ, cần kịp thời báo cho bệ hạ và hoàng hậu! ""Đại vương, nay có nguy hiểm, không thể ở ngoài Trường An nữa!""Đại vương, xin hãy về đi!"Thấy lão già này mồm bi ba bi bô không ngừng, Lưu Trường phát cáu:" Lưu Bất Hại, trói tên này lại, cũng ném lên xe

"Thượng phương lệnh chưa kịp hô to liền bị thân binh Đại Đường như hổ lang bắt lấy, trói gô cổ ném lên xe

Trên xe vậy là có thêm một con sâu, không ngừng giãy giụa

Lại đi một đoạn nữa, đột nhiên thấy có người dùng rìu chặt cây, Lưu Bất Hại nheo mắt nhìn hắn một cái, quát:" Tên này là đồng bọn thích khách! Bắt lấy!"Đám giáp sĩ bấp chấp người kia hô to oan uổng, trói gô cổ ném lên xe

Vậy là trên xe có ba con sâu cùng nhau giãy giụa vui mắt

Bình Luận (0)
Comment