Lưu Trường nằm úp trên giường, đau tới méo mặt
"Muội nhẹ tay chút, quấn vải ở tay làm gì, muội trực tiếp dùng tay đi
"Phàn Khanh ngẩng đầu lên:" Thế không được, a mẫu nói, nam nữ thụ thụ bất thân, đó là lễ
""Nhưng muội đã thu tiền của ta phải hết lòng xoa thuốc
""Đó là tiền của huynh trưởng muội
""Ta vay của bọn chúng đấy
"Ngũ ca đã đi rồi mà những người khác lại không thể vào Tiêu Phòng Điện, a mẫu không bôi thuốc cho Lưu Trường, nên đương nhiên Lưu Trường đành tìm người giúp
Phàn Khanh gần như mỗi ngày đều tới Tiêu Phòng Điện, bám lấy Lữ hậu, vừa vặn, Lưu Trường tìm nó bôi thuốc cho mình
"Thấy giờ phút này nó còn làm ra vẻ, Lưu Trường hậm hực nói:" Nam nữ khác biệt cái gì, muội nhìn muội đi, bản thân không nói thì chẳng ai nhìn ra muội là nữ
Suốt ngày chỉ biết ăn, sắp giống ngũ ca ta rồi mà còn ăn
Con nhóc muội còn nhỏ hơn ta, ra vẻ gì với ta chứ?""Á á á, sao muội cấu ta?"Phàn Khanh thở phì phì tức giận:" Không được nói muội béo!""Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh
Muội cứ đợi đó cho ta
" Lưu Trường nghiến răng làu bàu:Lữ hậu ngồi cách đó không xa, thi thoảng nhìn hai đứa bé cãi nhau, mắt thoáng vẻ trầm tư
Khó khăn lắm mới tiễn được Phàn Khanh đi, Lưu Trường thở dài nói:" Ngũ ca vẫn tốt hơn, tuy khi bôi thuốc nói hơi nhiều, nhưng chẳng bao giờ cấu mình
"Lữ hậu nói:" Sao không để thân binh của con tới bôi thuốc cho? Không phải con uy phong lắm à, suất linh đại quân làm càn ở Trường An, còn đi dọa Tào tướng
May mà Tào tướng là người rộng lượng, thấy con còn nhỏ, không thèm chấp, nếu không đã đuổi con khỏi Tào phủ rồi
""Ha ha ha, đó là lý do vì sao con tới phủ thừa tướng mà không tới phủ thái úy
""Chuyên chọn người tốt để bắt nạt chứ gì?" Lữ hậu lắc đầu:" Đều tại ta, thường ngày quá buông lỏng cho con
Với tính cách này của con, tương lai tới nước Đường, há chẳng phải dẫn đại quân nước Đường đi khắp nơi thị uy sao?"Lưu Trường sáng mắt:" Đúng rồi, tương lai con có thể
"Thấy sát khí trong mắt a mẫu, Lưu Trường ngoan ngoãn nói:" Tương lai có thể quản lý Đại Đường cho tốt, để bách tính Đại Đường an cư lạc nghiệp
""Trường! Bây giờ con ỷ vào ta và huynh trưởng làm xằng làm bậy, nếu tương lai ta không còn, con sẽ phải làm sao?" Ngữ khí Lữ hậu tức thì trở nên nghiêm túc:"A mẫu còn trẻ, nếu a mẫu muốn đi thì đưa con đi cùng
Không có a mẫu, con cũng không muốn sống nữa
"Cơn giận của Lữ hậu tức thì biến mất, bà ngây ra chốc lát rồi lại nghiêm mặt lại ngay, mắng:" Đại trượng phu há có thể coi nhẹ mạng sống? Không được nói bừa
"Lưu Trường cúi đầu, mặt đầy ủy khuất
"Quần thần nhất định dùng con để làm lớn chuyện
Không thể không phòng
""A mẫu, quần thần vì sao muốn gây khó dễ cho chúng ta?""Không phải gây khó dễ, chỉ là suy nghĩ khác nhau mà thôi, con đừng xen vào nữa
Con là chư hầu vương, tác dụng của con là chấn nhiếp chứ không phải là tới nhà trực tiếp uy hiếp
Con quá lỗ mãng rồi, như vậy càng dễ cho đối phương nắm lấy sơ hở
" Lữ hậu chỉ dạy Lưu Trường đúng là kiên nhẫn hơn với Lưu Doanh:"Nắm được sơ hở thì sao? Chẳng lẽ bọn chúng còn dám ép đại ca xử tử con sao, nếu chúng giết con, mai các nước sẽ đánh tới Trường An
""Ôi, con thực sự cho rằng đám tôm tép các nước có thể đánh bại đám Hạ Hầu Anh và Phàn Khoái à?"Lưu Trường tự tin nói:" Trước tiên, đám người đó không phải là một thể, bọn chúng có suy nghĩ khác nhau, huống hồ con sớm dặn Loan Bố, nếu con chết, Loan Bố sẽ đem sư phụ con
Khụ
""Thả Hàn Tín ra, rồi gọi Bành Việt tới, để họ thống soái đại quân chứ gì?" Trong tích tắc, Lữ hậu đọc thấu ý nghĩ của Lưu Trường, bà chỉ thấy toàn thân nổi gai ốc, đứng bật dậy mắng :" Cái thằng nhãi này, con muốn hủy diệt Đại Hán sao?""A mẫu sợ cái gì, nếu con chết, điều đó có nghĩa là ngay cả a mẫu và huynh trưởng đều không còn, nếu không ai dám động vào con? Nếu a mẫu và huynh trưởng không còn nữa, để sư phụ đồ sát cả Trường An cũng có sao đâu!?"Lữ hậu lần đầu tiên cảm thụ được mùi vị nguy hiểm trên người Lưu Trường, giờ tới chính bà phải suy nghĩ lại, để thằng nhóc này tọa trấn nước Đường có phải là kế sách tốt không?"Con không được phép có suy nghĩ đó nữa, đám Tào Tham không phải là kẻ địch
""Nghĩa vụ của con, một là trấn thủ biên cương, hai là chấn nhiếp quần thần
Còn chuyện khác để ta làm
"Lưu Trường không nói thêm gì nữa, dù sao vẫn là câu nói đó, chọc vào Lưu Trường ta mà còn muốn đi à? Ta dù chết rồi cũng phải lột da các ngươi
Thế cục trên triều đường trở nên khó nắm bắt, thiên tử, quần thần, thái hậu, ba phe hợp tác với nhau, thi thoảng ở một số vấn đề duy trì sự nhất trí
Thiên tử có chút hổ thẹn, đích thân gọi đám Tào Tham tới Tuyên Thất Điện, nói:" Liệt đệ vô lễ, trẫm quản giáo không nghiêm, mong các khanh thứ lỗi
"Tào Tham nghiêm mặt chắp tay:" Điều bệ hạ cần làm không phải quản giáo Đường vương, mà là quản giáo quần thần
Đường vương sở dĩ nổi giận, là vì quần thần bất kính với bệ hạ, mà quần thần dám bất kính là vì bệ hạ quá thiện lương, mai triều nghị mong bệ hạ dù quần thần tấu gì lên cũng phản đối
"Lưu Doanh gật gù, đột nhiên ý thức được gì đó, quát:" Trẫm không đồng ý!"Trên mặt Tào Tham rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười:" Chính thế đấy ạ
"Lưu Doanh bấy giờ mới nhìn sang người khác, Vương Lăng bước tới nói:" Mới đầu thần vô cùng bất mãn với hành vi của Đường vương, nhưng thần phát hiện ra, biện pháp của Đường vương đúng là càng hữu hiệu hơn của bọn thần, xin bệ hạ phái người tưởng thưởng cho Đường vương
""Hả, cái thằng nhóc
Khụ, Đường vương khó bảo, sao trẫm lại còn thưởng cho nó?""Bệ hạ, giờ đại đa số quần thần trong triều đã biết chuyện này, đều đang quan sát, lúc này nếu bệ hạ thưởng cho Đường vương, bọn họ tất nhiên hiểu ra, sau này không dám tùy ý đối đãi với bệ hạ
Còn Đường vương tất nhiên cũng kiềm chế hơn nhiều, không làm bừa nữa
""Được!"Lưu Doanh nhìn sang Trần Bình, Trần Bình từ đầu tới cuối không nói gì cả
"Tư đường vương, đôn hề kỳ nhược phác, khoáng hề kỳ nhược cốc, khoan dĩ đãi nhân, nghiêm dĩ luật kỷ, nhân nghĩa chi danh, trẫm thâm tri dã
"Khi Trương thị trung lớn tiếng tuyên đọc chiếu lệnh của hoàng đế, Lưu Trường trố mắt, không chỉ nó, ngay cả Lữ hậu cũng sửng sốt, đây không giống chuyện Lưu Doanh làm ra, sao mà giống Trần Bình làm thế?Lưu Trường cười ha hả nghe hết chiếu lệnh khó hiểu mới đứng dậy nhận chiếu
"Ha ha ha, quả nhân chẳng qua chỉ làm vài món đồ nho nhỏ, bệ hạ cần gì khách khí thế
"Trương thị trung nhăn mặt, sau đó chỉ ra ngoài cổng:" Đồ thiên tử ban thưởng còn ở bên ngoài
""A
" Lưu Trường kích động chạy ra ngoài Tiêu Phòng Điện, thấy ngay mấy rương to xếp đầy ở đó, nó vội vàng lục lọi xem xét
Bên trong có các loại vải, hoàng kim, ngọc thạch, gì gì cũng có
Đường vương cười như thằng ngốc lật qua lật lại, xem đi xem lại, Trương thị trung chờ mãi rốt cuộc phải nhắc:" Đường vương, ngài phải tạ ơn
"Lưu Trường bấy giờ mới nhớ :" À, thiếu chút nữa quên mất, ngươi về thay ta bái tạ đại ca
Phải rồi, chuẩn bị xe ngựa cho quả nhân, đưa số lễ vật này ra ngoài hoàng cung
""Vâng
"