Tính cách của Hàn Tín hoàn toàn trái ngược với Lưu Trường, như nước với lửa. Hàn Tín là một người nghiêm khắc, cứng nhắc, vì trải qua thời gian cầm quân dài, ông ta đối xử với người khác rất nghiêm, không thích đùa cợt ồn ào. Mà Lưu Trường lại là người ưa náo nhiệt, yên tĩnh một khắc cũng nổi, rất quấy phá.
Hàn Tín cực kỳ cực kỳ không thích đứa tiểu đồ đệ này của mình, khi Lưu Trường cầm bội kiếm của ông ta đi khắp nơi múa may la hét, ông ta rốt cuộc không nhịn được nữa, sầm mặt sai gia nô đuổi thằng nhãi đó ra ngoài, muốn nó mai hẵng tới.
Lưu Trường lại rất thích Hàn Tín, nó thấy vị đại thúc u uất này có một sức hút khó diễn tả, giảng bài cũng rất thú vị, mang đầy kỳ vọng về hoàng cung.
Vừa mới về tới hoàng cung, còn chưa kịp khoe khoang biểu hiện của mình thì Lưu Trường đã bị đưa tới trước mặt Lưu Bang.
Lưu Bang đang chuyên tâm phê duyệt gì đó, Lưu Trường nhón chân lên nhìn trộm, ông ta thu thẻ trúc lại, quay đầu nhìn:" Từ chỗ Hàn Tín về rồi đấy à?"
"Vâng.”
“Học thế nào?"
"Rất tốt ạ, lão sư vô cùng vui vẻ, cực kỳ hài lòng với con."
"Học binh pháp sao? Còn là đích thân ông ta dạy ngươi?"
"Đích thân lão sư dạy."
"Ông ta có hỏi tình hình của ngươi không?"
"Dạ?"
"Tức là ông ta có hỏi ngươi sống ở hoàng cung thế nào, hoặc là hỏi tình hình của ngươi trong hoàng cung ấy."
"Không ạ."
"Ông ta có nhắc tới mẫu thân ngươi hoặc mấy huynh trưởng ngươi không?"
"Không ạ."
"Ừ, những lời này trẫm hỏi ngươi, không được cho bất kỳ ai biết, nếu không trẫm ... Đập máy dệt ngươi làm."
"Biết rồi ạ."
Lưu Trường mặc dù nghịch ngợm, nhưng có sợ hãi nhất định với Lưu Bang, nó biết Lưu Bang xưa nay nói được làm được. Bởi thế khi gặp mẫu thân cũng không đem chuyện Lưu Bang hỏi mình kể ra. Có điều làm nó khó hiểu là, Lữ hậu hình như cũng đột nhiên hứng thú với chuyện nó theo học Hàn Tín.
Thậm chí Lữ hậu cũng hỏi giống y hệt.
"Ông ta có hỏi tình hình trong hoàng cung không?"
"Ông ta có hỏi tới ta hoặc đại ca của con không?"
Đại ca mà Lữ hậu nói là Lưu Doanh, bà ta chỉ thừa nhận mình có hai nhi tử, thường ngày nói chuyện với Lưu Trường về các hoàng tử khác đều gọi thẳng tên. Chí có nói tới Lưu Doanh mới gọi là đại ca của con, đối với Lưu Doanh cũng thế, chỉ có khi nhắc tới Lưu Trường sẽ nói là đệ đệ của con.
Đương nhiên cuối buổi đàm thoại, Lữ hậu cũng giống Lưu Bang, tiến hành uy hiếp và đe dọa Lưu Trường:" Nếu con nói ra, sau này không cho con ăn thịt trâu nữa."
Chỉ có thể nói rằng phụ mẫu đều nắm trúng tử huyệt của Lưu Trường, khiến nó không thể thoải mái nói bậy nói bạ. Bản thân Lưu Trường chỉ sợ cũng không ý thức được nó đã bị rơi vào vòng xoáy chính trị vô cùng khủng khiếp, bất cứ ai cũng không dám lơi lỏng, bất cứ ai cũng đối diện với uy hiếp giống nhau. Không chỉ Hàn Tín, mà ngay cả Lưu Bang và Lữ hậu, nếu thua trong cuộc tranh đấu này, cái giá chính là tính mạng của chính bọn họ.
Lưu Trường chẳng biết mấy việc đó vẫn miệt mài bận việc của mình, nghe nói nó đang làm máy dệt, Lưu Doanh còn tới một lần, cười cổ vũ Lưu Trường, nói hành vi của nó đáng được các hoàng tử khác học tập theo. Vào đầu thời Hán, khi mà Nho học còn chưa nổi lên, hay nói cách khác là chưa bị biến chất, không ai mang lòng căm hận với phát minh và máy móc.
Tần Hán đều cổ vũ phát minh sáng tạo, thời "Bạo Tần", nếu như ngươi có thể phát minh ra cỗ máy mới có lợi cho quốc gia, ngươi có thể thăng tước. Còn Đại Hán ta tất nhiên không bắt chước "Bạo Tần", ở Đại Hán ta, nếu ngươi phát minh ra thứ hữu dụng, ngươi chỉ được ban thưởng, phần thưởng thông thường là thăng tước vị. Có thể thấy rõ là Đại Hán ta chẳng hề có hành vi sao chép "Bạo Tần".
Bởi thế ở thời đại này, người làm phát minh sáng tạo không phải bất học vô thuật, Lưu Doanh cũng rất ủng hộ ý nghĩ của Lưu Trường.
Mới đầu Lưu Trường không muốn đem chuyện này ra nói với Lưu Doanh, nguyên nhân chủ yếu là không muốn nghe Lưu Doanh lải nhải cả đống đạo lý.
Lưu Doanh vẫn tới lải nhải đạo lý, từ tầm quan trọng của phát minh sáng tạo nói tới hiếu đạo, lại nói tới vấn đề quần áo ngoài dân gian. Nói từ tư tưởng Đạo gia nói tới tư tưởng Nho gia, rồi từ Nho gia lại sang Pháp gia, tới ngay cả Mặc gia cũng nhắc tới.
Chỉ là Lưu Trường không hiểu những lời tràng giang đại hải của hắn, chỉ ngốc nghếch gật đầu.
Sự thực chứng minh, đại ca vấn đáng tin, mặc dù mang tới dày vò tinh thần nhất định cho Lưu Trường, nhưng trước khi rời đi, hắn sai người mang tới hết thảy công cụ và vật liệu mà Lưu Trường cần. Thứ mà Lưu Hằng và Lưu Như Ý không kiếm được, Lưu Doanh kiếm được rõ ràng.
Lưu Trường mừng quá nỗi, luôn mồm gọi đại ca ngọt xớt, nói cho Lưu Doanh hớn hở thỏa mãn ngửa mặt lên trời.
……….. ………..
"Binh pháp quá khứ không phải viết cho người hiện tại."
Đối diện với nghi hoặc vì sao không giảng giải binh pháp cho mình của Lưu Trường, Hàn Tín trả lời như thế.
Đây là một nam nhân vô cùng tự tin, ông ta nghiêm túc nói :" Giống như đám người Tôn Vũ vậy, khi bọn họ viết binh pháp, chư hầu hỗn chiến, các tướng quân đánh trận chỉ nghĩ làm sao hủy diệt bách tính và đất đai kẻ địch, làm sao để quốc gia của mình mạnh hơn chư hầu."
"Nhưng bây giờ thì khác, thiên hạ là nhất thể, nếu như ngươi xuất binh thảo phạt Tề, chẳng lẽ có thể mặc sự thiêu hủy nhà cửa nước Tề, giết chết người Tề, giảm thiểu nhân khẩu đất Tề sao?"
"Cho nên mới nói, tướng quân chỉ biết ôm binh pháp tiền nhân không hiểu biến thông linh hoạt, nhất định sẽ bị diệt vong."
"Tướng quân chân chính là có thể không dựa vào binh pháp, có suy nghĩ của mình, có lý giải với chiến trường, nhận thức được rõ ràng thế mạnh của mình và điểm yếu của địch. Dùng sở trường của mình đánh vào sở đoản của kẻ địch."
Tiếp theo đó Hàn Tín nói tới thứ mà ông ta cho rằng quan trọng nhất trong trị quân, là quân pháp.
"Điểm chung toàn bộ danh tướng trong thiên hạ là dùng biện pháp nghiêm khắc quản lý quân đội của mình."
"Ta nói nghiêm khắc không phải là ẩu đả sĩ tốt, khắt khe với tướng sĩ, mà là khiến bọn họ tuân thủ mệnh lệnh, hoàn toàn nghe theo bất kỳ mệnh lệnh nào của chủ tướng, không được hoài nghi. Đó là một phần quan trọng nhất của thao luyện, nếu muốn các tướng sĩ làm được những điều đó, chủ tướng có thể dùng rất nhiều biện pháp. Trước tiên là lập uy, làm bản thân phải có uy nghiêm."
"Nhất là không được suốt ngày cười hì hì như ngươi, không nghiêm túc, nếu ngươi không thay đổi thái độ của mình, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể làm một tướng quân giỏi."
Hàn Tín nhìn Lưu Trường ngu ngu, phẫn nộ phê bình.
"Sư phụ, làm sao mới có thể lập nên uy nghiêm của mình một cách nhanh nhất?"
"Giết người."
"Không thể vì lập nên uy nghiêm mà tùy tiện giết người chứ? Còn có cách khác không?"
"Đi đầu làm được tất cả mọi việc mà ngươi yêu cầu sĩ tốt làm."
Thành thật mà nói, bài giảng của Hàn Tín không hề cao xa như Lưu Trường nghĩ, Hán Tín dùng những lời thông dụng dễ hiểu nhất để dạy bào Lưu Trường, không cao thâm mạc trắc tí nào. Lưu Trường dễ dàng nghe hiểu, hơn nữa còn có thể lý giải.
Tiến triển học tập của nó không thể nói là chậm, nhưng Hàn Tín không hài lòng, khả năng là vì xung đột tính cách, dù sao thì ông ta nhìn Lưu Trường thế nào cũng không hài lòng.