Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 19 - Chương 019: Người Bảo Hộ Các Chư Hầu Đại Hán.

Chương 019: Người bảo hộ các chư hầu Đại Hán.

"Ở nơi địa hình thông thường, phải chiếm cứ trước vị trí như thế nào?"

"Phải chiếm nơi có địa thế cao!"

"Khốn kiếp! Còn nữa.."

"Còn gì?"

"Địa thế cao, hướng mặt trời, nơi có đường vận lương thông suốt."

"Nhưng mà hai cái sau sư phụ đã dạy đệ tử đâu."

"Ta không nói thì ngươi không nghĩ tới à? Chẳng lẽ tương lai ngươi đánh trận cũng mang ta theo bên cạnh để hỏi hay sao?"

"Sư phụ thật vô lý."

"Vô lý? Nếu ngươi mà là nhi tử của ta, ta ..."

"Sư phụ có nhi tử không?"

Hàn Tin bị hỏi bất ngờ, đột nhiên trầm mặc, sắc mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng gật đầu, nói:" Có một."

"Hắn ở đâu?"

"Hoài Âm, hắn lớn hơn ngươi không ít."

"Vậy hắn cũng nghiêm túc như sư phụ à?"

"Không biết."

"Sao có thể không biết cơ chứ?"

"Hỏi linh tinh cái gì, ta hỏi ngươi, doanh trại kẻ địch ở xa bụi khi bốc lên khi lắng xuống, điều đó nói lên cái gì?"

"Làm sao đệ tử biết."

"Ngu xuẩn!!"

Hàn Tín mới đầu không phải người thô bạo như thế, ông ta là một người uy nghiêm nghiêm túc, có điều bị Lưu Trường phá hoại mất rồi. Cái thằng nhãi này suốt ngày hỏi những thứ mà Hàn Tín không muốn nhắc tới, nói chuyện không biết trên dưới gì cả. Hàn Tín thế là chẳng vờ vịt nữa, mở miệng ra là mắng chửi, đã bắt đầu phát triển tới xu thế động thủ rồi.

"Cốc! Ném thằng nhãi này ra ngoài cho ta."

Cốc là tên của vị giáp sĩ cao lớn uy mãnh, hán tử như thiết tháp đó sẽ chấp hanh bất kỳ mệnh lệnh nào của Hàn Tín, chấp hành không cần suy nghĩ. Tên này cao lớn vô cùng, nhưng Lưu Trường không sợ hắn, vì sau khi tới phủ Hàn Tín, nó phát hiện ra, kỳ thực tên này là một người rất đôn hậu.

Hàn Tín từng cứu hắn ra khỏi đám tù binh chiến tranh, lệnh hắn làm thân binh của mình, tên đó liền quyết định lấy sinh mạng báo đáp Hàn Tín.

Khi Hàn Tín bị Lưu Bang bắt, tên giáp sĩ này phát cuồng, liên tục đánh lộn nhào sáu võ sĩ uy mãnh, ngay cả Lưu Bang cũng thấy tên này không tệ, giết thì quá đáng tiếc, cho nên chuyên môn tha cho hắn một mạng.

Cốc tóm lấy Lưu Trường như bắt một con gà con, Lưu Trường chẳng phật ý mà còn kêu lớn:" Sư phụ! Mai đệ tử lại tới ..."

Đợi Lưu Trường bị đưa ra khỏi phủ, Cốc lại lần nữa đứng bên cạnh Hàn Tín.

Hàn Tín thường ngày yên tâm đọc sách, lúc này không nhịn được than vãn với hộ vệ tín nhiệm duy nhất của mình về Lưu Trường:" Cả đời ta chưa bao giờ tức giận như vậy, dù là phụ thân nó cũng không thể khiến ta tức giận như thế, thăng nhãi này là thứ bất học vô thuật, là thứ ác tặc khốn kiếp hơn phụ thân nó cả trăm lần."

Nghe Hàn Tín than vãn, Cốc đột nhiên nhếch miệng cười.

"Ngươi cười cái gì?"

"Chủ tử đã lâu lắm rồi không nói chuyện với phó."

"Hả?"

Có đôi khi oán giận và phẫn nộ nghẹn ở lồng ngực, phát tiết là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Lưu Bang và Lữ hậu mới đầu đều vô cùng hứng thú với Hàn Tín, luôn hỏi Lưu Trường chuyện trong phủ Hàn Tín, nhưng qua một thời gian liền không hỏi nữa. Lưu Trường gặp ai cũng ba hoa bốc phét thứ nó học được ở chỗ Hàn Tín, nói tới đám Lưu Khôi cứ thộn mặt ra nghe.

Chỉ có Lưu Như chẳng coi ra gì.

"Nói đi nói lại ngươi chỉ học được ít cách vận chuyển lương thực, xem địa hình, quan sát doanh trại địch à?"

Lưu Như Ý khinh bỉ nói:" Những thứ đó phàm là ngươi đọc qua một cuốn Tôn Tử Binh Pháp là chẳng cần phải đi học."

"Thế à? Nào, vậy ta hỏi ngươi, doanh trại địch đằng xa bụi lúc bốc lên lúc lắng xuống nói lên điều gì?"

"Nói lên địch đang kiểm tra địa hình, chuẩn bị lập doanh trại, lúc này cực kỳ thích hợp để tập kích." Lưu Như Ý thản nhiên đáp:

Lưu Trường trố mắt:" Làm sao ngươi biết vậy?"

"Vì ta từng đọc Tôn tử binh pháp."

Lưu Như Ý đắc ý nhìn Lưu Trường, thấy Lưu Trường tức tối, hắn cảm thấy rất vui vẻ. Trong hoàng cung thực sự quá buồn tẻ, trêu chọc tên tiểu đệ đệ ngu xuẩn này là nguồn vui lớn nhất của hắn. Ăn uống ngủ nghĩ trêu Lưu Trường, đều là chuyện thích chí.

"Tam ca." Lưu Hằng lên tiếng gọi, nhìn chằm chằm Lưu Như Ý:

Lưu Như Ý liền không tiện tiếp tục bắt nạt đứa đệ đệ này nữa, đành nói:" Ta bằng tuổi ngươi cũng không biết đâu, ngươi không tệ, tiếp tục học đi, ha ha ha."

Lưu Khôi cũng lên tiếng cổ vũ:" Tương lai người bảo vệ thiên tử chính là Trường đệ rồi, có thể được Hoài Âm hầu dạy bảo là chuyện hết sức may mắn. Đệ phải học tập cho tốt, tương lai nếu chư hầu quốc của ta gặp phải ngoại địch, đệ phải tới cứu ta đó."

"Yên tâm đi! Tương lai ta sẽ bảo vệ thật tốt các huynh, đúng rồi, trừ Lưu Như Ý ra." Lưu Trường nghiêm túc nói:

"Ha ha ha ha, ta mà cần một thằng nhãi con bảo vệ à?"

"Tam ca!" Lưu Hằng lại phải xen vào.

"Khụ, được rồi, ta không chấp thằng nhóc con ngươi nữa."

................. ........................

Bên trong Tiêu Phòng Điện, máy dệt đã thành hình, chỉ còn thiếu khâu quan trọng nhất là lắp mấy cái bánh xe nữa thôi. Mọi người đúng là rất kinh ngạc, mới đầu Lưu Trường nói mình muốn làm một cái máy dệt, không ai tin tưởng nó hết.

Bọn họ cho rằng đó chẳng qua là ý nghĩ hoang đường của đứa trẻ con mà thôi. Cho dù là thế, bọn họ vẫn tôn trọng đứa bé này, Lưu Hằng và Lưu Doanh kiếm cho nó đầy đủ công cụ, những người khác thì cổ vũ đủ kiểu. Nhưng tất cả mọi người bao gồm cả Lưu Hằng đều không có ai thấy Lưu Trường có thể làm ra máy dệt.

Bọn họ thấy Lưu Trường có ý nghĩ này đã là tốt lắm rồi, ít nhất nó có tâm tư làm trọn hiếu đạo và nghĩ cho thiên hạ. Nhưng không ai trong số họ ngờ rằng, Lưu Trường đúng là làm ra tấm ra món, khi chiếc máy phức tạp mang đầy sức hút khác thường dần hình thành, Lữ hậu cũng vô cùng bất ngờ.

Bất kể thứ này có tác dụng gì không, riêng việc làm ra một thứ như thế đã đáng khen ngợi.

Lưu Trường làm rất chăm chú, trong lòng kỳ thực có hơi lo lắng, nó không biết mình có phạm sai lầm ở chi tiết nào đó không? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời động thủ chế tạo máy dệt, dù cô máy này đơn giản nguyên thủy ... Sau khi y lắp đặt xong toàn bộ linh kiện, Lưu Trường không thông báo cho Lữ hậu hay ai khác, mà lại thỉnh cầu cung nữ kiếm cho mình một ít tơ hoặc là gai. Nó muốn thử công hiệu của cái máy này đã, sau đó mới nói cho người trong nhà.

Nếu như thất bại, tạm thời không nói với họ, tháo ra làm một cái khác.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, ký ức kiếp trước của Lưu Trường dần trở nên mơ hồ.

Cứ giống như Lưu Trường ở thời đại này mơ một giấc mơ liên quan tới tương lai, may là tay nghề cơ bản không hề đi xuống, năng lực làm việc có thể sánh với thủ công Đại Hán. Người xuyên việt Lưu Thường từ nhỏ đã hết sức cuồng nhiệt hứng thú với tất cả máy móc, mang theo tính cách giống loài chó Husky thích phá nhà. Sau khi lớn lên, y công tác ở cơ cấu xăng dầu, tuổi còn trẻ đã trở thành kỹ sư cao cấp.

Đáng tiếc nghề chính ở kiếp trước không có chút tác dụng nào với thời đại này, nhưng những tư tưởng thiết kế cơ bản, nguyên lý các loại máy móc thì ý nắm rất rõ, có thể giúp đỡ lớn.

Máy dệt trông có vẻ như là một cỗ máy rất ghê gớm, nhưng nguyên lý của nó lại vô cùng đơn giản, nội bộ có thể phân ra làm kết cấu khác nhau, đầu vào, đuôi dẫn, ống cuộn và đưa sợi. Thực ra rất nhiều máy móc hoạt động giống nhau, chỉ có tác dụng khác nhau nên có tên khác nhau.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment