Mọi người tán gẫu, ồn ào một hồi đề tài chủ yếu quanh hôn sự, Lữ Lộc tò mò hỏi:" Đại vương thực sự sắp thành gia à?""Chuyện này
Ừm, chắc là không nhanh thế
Quả nhân còn rất nhiều chuyện phải làm
" Lưu Trường sờ mũi, hơi do dự:"Chu Thắng Chi thành gia rồi, không lâu nữa thần thành gia
Giờ là đại vương
" Lữ Lộc ngả đời cảm khái :" Năm tháng trôi đi, tuổi tác theo cùng
"Trần Mãi liếc hắn:" Ngươi nói như ông già hơn 60 rồi vậy, ngươi còn chưa lập quan, khỏi nói những lời như thế! Bọn ta biết ngươi đọc Luận Ngữ rồi, cũng biết ngươi sắp thành gia, có cần suốt ngày nhắc tới như vậy không?"Lữ Lộc ấp a ấp úng biện giải:" Ta chỉ thấy thời gian trôi qua quá nhanh thôi mà
"Trần Mãi sờ cằm, nghiêm túc nói:" A phụ chúng ta năm xưa chinh chiến, cho nên thành gia muộn, chúng ta khác, nếu ở nông thôn, tuổi của ngươi đã là a phụ của ba đứa con rồi
"Lữ Lộc trừng mắt với hắn:" Đừng sờ nữa, ngươi râu còn chẳng có, sờ cái gì? Đóng giả Trần hầu ở đây đấy à?"Lưu Trường cười ha hả ăn thịt, Phàn Kháng chợt ngồi xuống bên cạnh y, Lưu Trường đưa thịt cho hắn, hắn lắc đầu, điều này làm y ngạc nhiên, sao tên này bắt đầu chê thịt rồi?Phàn Kháng do dự một lúc rồi nói:" Đại vương, Khanh cứ khóc mãi
""Hả? Khóc à? Ai bắt nạt muội ấy?"Phàn Kháng nhìn Lưu Trường, buồn bực nói:" Muội ấy tựa hồ rất yêu đại vương
""Khụ, khụ, khụ, khụ
" Lưu Trường thiếu chút nữa mắc nghẹn, chảy cả nước mắt mới nuốt được miếng thịt xuống:" Ngươi nói gì, nói gì thế hả, Khanh lớn lên cùng chúng ta mà, khác gì huynh đệ
"Trong đầu vừa đổi Tào Xu thành Phàn Khanh, Lưu Trường đã nổi da gà, lắc đầu mấy lượt:" Đừng có đùa như thế chứ
""A phụ rất tức giận, đại vương nên cẩn thận chút thì hơn
""À
Ngươi nói xem trọng phụ năm nay bao tuổi rồi?" Lưu Trường cẩn thận hỏi:"Trên năm mươi? Thần không rõ lắm!" Phàn Kháng suy nghĩ rồi nói:Té ra là ông già trên 50, Lưu Trường tức thì ngẩng cao đầu, vênh váo nói:" Hừm, quả nhân há sợ Vũ Dương hầu? Ông ấy mà vô duyên vô cớ tìm ta, ta tự có lời để nói
"Tiễn quần hiền đi rồi, Lưu Trường vẫn thấy khó tin, Khanh chơi với mình từ nhỏ tới lớn, lúc nào cũng đánh nhau, sao thế được? Y lắc đầu gọi ngũ đại xá nhân vào
"Đại vương
" Trương Bất Nghi cười toe toét:" Đại vương làm việc luôn ngoài dự liệu, khiến người ta không nắm bắt được, không hổ là đại vương
Ha ha ha, lần này không chỉ dọa được Tào gia, các đại thần khác cũng sợ rồi, không dám chỉ trỏ, không dám nói năng linh tinh nữa!"Lưu Trường khiêm tốn nói:" Quả nhân chẳng qua là túc trí đa mưu, ở phương diện kế mưu có chút đăng phong tạo cực thôi, không đáng nhắc tới
"Trương Bất Nghi lại góp lời:" Đại vương sao không nhân cơ hội này bãi miễn một số đại thần không ưa đại vương, đưa người của chúng ta vào vị đó?""Trương Bất Nghi! Tên phản tặc kia!" Triệu Bình tức thì quát lên:Trương Bất Nghi nghiêm nghị nói:" Ta không có ý gì cả, chẳng qua quần thần tranh đấu không ngừng, chẳng bằng thay người của chúng ta trừ bỏ không ít phiền toái, một lòng thảo phạt Hung Nô
"Loan Bố thấy bọn họ sắp cãi nhau, vội nói:" Đại vương, các chư hầu vương chuẩn bị đi, đại vương nên chuẩn bị việc tiễn chân là hơn
""Không vội, đợi họ thực sự sắp đi hẵng nói, quả nhân còn có việc phải làm
"Giả Nghị tò mò:" Đại vương chuẩn bị tiếp kiến quần thần sao?""Vì sao ta phải tiếp kiến quần thần?""Đại vương, giờ cần trấn an lòng quần thần thích hợp, thần nghe nói mấy ngày qua có không ít lão thần xin từ quan, muốn về nhà
"" Về nhà hưởng phúc là điều nên làm, tuổi bọn họ không còn ít nữa
" Lưu Trường đứng dậy:" Quả nhân bận đại sự, làm xong hẵng thương lượng
"
"Hì hì hì
" Lưu Trường cười ngốc nghếch đứng bên cạnh Tào Xu, nắm tay nàng, mãi chẳng nói được gì:Tào Xu nhìn bộ dạng của y, lắc đầu:" Ta không giận, ngươi không cần phải như thế
""Ta làm thế cũng là bảo vệ Tào gia, Xu, tiếp tới đây ta phải đi nghênh đón Nguyệt thị vương, còn phải tiễn biệt các huynh đệ
Tóm lại chuyện phải làm rất nhiều, đợi làm xong sẽ cưới nàng
""Ừ
""A phụ a mẫu nàng có giận không?""A mẫu còn đỡ, a phụ giờ không chịu nói chuyện với ta nữa
""Không sao đợi nàng sinh tôn tử, ông ấy nhất định sẽ nói
" Lưu Trường cười ngoạc miệng:Tào Xu đỏ mặt:" Ngươi nhỏ giọng chút
""Có gì đâu chứ, nàng sợ cái gì nào!! A ! Ta muốn có nhi tử
" Lưu Trường phấn khích ngửa đầu hét to, Tào Xu càng xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên:"Khụ khụ
"Cùng với mấy tiếng ho, Tào tham chống quải trượng đi vào trong phòng:" Đại vương sao không tới Tiêu Phòng Điện mà hét?""A, trọng phụ sao lại tới đây?" Lưu Trường vội chạy tới đỡ Tào Tham:Tào Thao nhìn cái miệng cười tận mang tai của y, nói không ra lời, liếc nhìn nữ nhi đang cúi gằm mặt:" Ngươi tới chỗ a mẫu ngươi, ta có chuyện muốn nói với tế tử
Tào Xu vội rời phòng, Lưu Trường cười toét miệng đợi
"Đại vương, ngài ở trên triều đình khí thế hùng hổ, mắng mỏ quần thần, thật là uy phong
""Có gì mà uy phong, chẳng qua là đốt một ít gỗ mục thôi
"Tào Tham thở dài:" Đại vương quá coi thường quần thần rồi, khai quốc trọng thần, đâu phải hạng dễ đối phó
""Không dám coi thường, nếu 20 năm trước, ta cũng không dám quát vào mặt đại vương
Bây giờ bọn họ tuổi cao tầm thường, trừ vài người ít ỏi, toàn bộ vẫn chìm đắm trong công lao ngày cũ, không biết thiên hạ đã đổi
Cho mình là trọng thần tiên hoàng, tùy tiện can dự vào chuyện tông thất mở miệng ra là nói mình vì thiên tử, ngậm miệng nói vì thiên hạ, trang nghiêm đạo mạo
" Lưu Trường hừ lạnh:"Mới đầu thái hậu chấp chính, bọn họ đâu có nói gì, đến khi thái hậu hạ lệnh phóng thích lệ thần, phân phát ruộng đất, nghiêm cầm đại thần tự nuôi nô lệ, thu hồi đất đai ngoài ban thưởng
Bọn họ liền biến thành trung thần Đại Hán, lớn tiếng nói trả chính sự cho thiên tử
""Ví như đại thần nào đó, vờ như không thấy gì, khi nữ nhi và ngoại tôn của mình gặp nguy hiểm thì lập tức biến thành thác cô đại thần, coi trọng giang sơn Đại Hán, muốn đối nghịch với thái hậu
""Giờ ta đã hiểu, trước kia vì sao thái hậu không giết Vương Lắc rồi
""Bởi vì trong số đại thần muốn đối phó với thái hậu, có lẽ chỉ có ông ta là thật lòng bảo vệ thiên tử, ra tay vì Đại Hán
""Đáng tiếc, những dũng sĩ năm xưa theo Cao hoàng đế đánh xe chinh chiến tứ phương, nay thôn tính đất đai bách tính, thu bách tính làm lệ thần, xây dựng phủ đệ xa hóa, tự ý lấy khôi giáp triều đường, lấy chiến mã đánh xe cho mình
Bao che lẫn nhau, tiến cử thân tộc ra làm quan
Tào tướng, ngài nói xem, những dũng sĩ ngày xưa đi đâu cả rồi?""Khi ta còn nhỏ, bọn họ không phải như thế, ta nhớ rõ, a phụ mở tiệc, họ ai nấy hào sảng
Xuất chinh Trần Hi, tranh nhau lập công đầu
""Sao tới bây giờ đều thành loại tiểu nhân ngu xuẩn vô sỉ, tham tiền hám lợi rồi
"Môi Tào Tham run bần bật không nói nổi thành lời
"Nếu là mười năm trước ta đe dọa đại thần như vậy, chỉ sợ mai thôi là đi gặp a phụ rồi, sợ là a mẫu cũng không bảo vệ nổi ta
Nhưng giờ thì sao? Từ sáng tới tối đại thần tới tặng quà chất đầy Đường vương phủ
Bọn họ phái người tới nói những lời nịnh nọt, thậm chí mập mờ tỏ ý đi theo ta
""Đó là công toàn triều đấy, nếu a phụ mà còn, dứt khoát sẽ không nhận đám huynh đệ này
""Chỉ có năm người Trần Bình, Quán Anh, Phàn Khoái, Chu Bột, Tuyên Nghĩa là tới giờ còn chưa phái người tới tìm ta, chưa tặng lễ vật
Ta trái lại còn coi trọng họ, dưới tay a phụ vẫn còn lại mấy khúc xương cứng
Đương nhiên cũng vì những người này trẻ nhất, chẳng biết mấy năm nữa bọn họ có thành như thế không?""Lần này ta vốn định giết người, nhưng nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt họ, ta biết, họ không xứng để ta ra tay nữa, bọn họ chìm đắm trong tửu sắc, suốt ngày chỉ biết hưởng phúc, đã không còn nhuệ khí năm xưa, cũng không dám đối đầu với ta
Bởi thế chỉ cần theo dõi năm khúc xương cứng là đủ
""Trọng phụ thấy thế nào?"Tào Tham ngây ra hồi lâu không trả lời