Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 322 - Chương 322: Đường Vương Ngoan Ngoãn

Chương 322: Đường vương ngoan ngoãn

Lưu Trường vừa về một cái Lữ hậu liền bắt đầu trở nên bận rộn

Chuyện Lưu Hằng, chuyện Triệu Đà, chuyện Hàn Tín, chuyện thái học, chuyện khoa cử, một loạt chuyện làm bà bận tới không đứng lên được, thậm chí ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có

Sự khác biệt lớn nhất giữa Lữ hậu và Lưu Bang là ở phương diện dùng người

Lưu Bang ghét làm việc, có chuyện gì ông ta ném hết cho đám Tiêu Hà, Vương Lăng, Trần Bình, bản thân lười nghĩ, lười làm

Còn Lữ hậu thì chuyện gì cũng tự làm, bà nghe sẽ nghe kiến nghị của quần thân, nhưng không để họ phụ trách, đại khái là vì không tin

Khi giáp sĩ áp giải Triệu Đà tới Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu thong thả ngẩng đầu lên nhìn ông ta

Rõ ràng tuổi Lữ hậu ít hơn Triệu Đà rất nhiều, nhưng tướng mạo hai người thoạt nhìn già nua như nhau

Triệu Đà run run chống gậy, nhìn Lữ hậu mà không hành lễ, cũng không nói chuyện

Giáp sĩ ở bên phẫn nộ chất vấn:" Thấy thái hậu vì sao không quỳ bái?"Triệu Đà như mới giật mình tỉnh lại, định hành lễ thì Lữ hậu đã nói:" Không cần nữa, ngồi đi

"Được giáp sĩ dìu đỡ, Triệu Đà gian nan ngồi xuống trước mặt Lữ hậu:" Xin thái hậu khoan thứ, thần tuổi cao, cách quá xa không nhìn thấy

"Ở phương diện biểu diễn, mười Hàn Tín cũng không phải đối thủ của Triệu Đà

"Nam Việt vương mấy ngày qua nghỉ ngơi thế nào?""Rất tốt

Sao không thấy Đường vương?" Triệu Đà chợt hỏi:Lữ hậu tức thì sát khí đằng đằng:" Nam Việt vương nếu thích Đường vương thế, hay là chuyển tới nước Đường định cư

""Nghe nói nước Đường là nơi dưỡng lão, có rất nhiều hiền tài đều dưỡng lão ở đó

" Triệu Đà gật đầu:Lữ hậu cười nhạt:" Ngài thuyền xe vất vả, nên về nghỉ vài ngày đi

""Thái hậu, thần tới Trường An bái kiến thiên tử, chỉ là tới mấy ngày rồi chưa được gặp thiên tử là vì sao?""Thiên tử bận rộn nhiều việc, đợi khi nào có thời gian rảnh ngài sẽ gặp được thôi

""Ồ, vậy cũng tốt

Thái hậu, thần phải cảm tạ thái hậu nuôi tôn nhi trưởng thành, ân tình này thế nào cũng không trả hết được

"Tay Lữ hậu run lên, mắt nhìn Triệu Đà ngày càng lạnh, nhưng Triệu Đà vẫn cười khà khà, mặt chẳng có lấy chút sợ hãi nào

"Nam Việt vương không sợ không về được sao?""Thần từ sau khi rời Nam Việt là chưa từng lo chuyện này, thần già rồi, giờ thái hậu có bảo về, thần cũng chẳng biết có về nổi không? Huống hồ thần và thái hậu là thân, chứ không phải thù, sao thần không về được

Tuy Trường không thích thần, nó vẫn là máu mủ

Nếu vì thần mà để mẫu tử có chuyện không vui, vậy thì không ổn rồi

"Lữ hậu hít thật sâu, cố nến lửa giận:" Ngài lần này tới đây lẽ nào chỉ vì triều kiến thiên tử?""Cũng không hẳn là vậy, thần rời nhà quá lâu rồi, cũng muốn về nhà xem

"Triệu Đà đột nhiên nói một câu làm Lữ hậu thấy ông ta nói thật, có lẽ vì bà cũng lâu rồi không thể về nhà

"Được rồi, Nam Việt vương thành tâm tới bái kiến thiên tử, vậy tất nhiên là phải đưa ngài đi

"Lữ hậu đứng dậy, Triệu Đà cũng được giáp sĩ đỡ đứng lên, hai người cùng tới Tuyên Thất Điện

Lữ hậu không nói không rằng, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng Triệu Đà lại không ngừng nói chuyện quá khứ

Triệu Đà sớm dự liệu được Lữ hậu sẽ không giết, giết chẳng được gì, ngược lại còn hại vô cùng, bà ta là người sáng suốt, sẽ không vì chuyện khác để ảnh hưởng tới quyết định của mình

Nhưng khi Triệu Đà đi vào Tuyên Thất Điện, nụ cười trên mặt ông ta dần đông cứng lại

Bởi vì ông ta gặp được một người

Trong Tuyên Thất Điện lúc này có một vị đại thần, người này ngồi quỳ ở bên, thiên tử đang thân thiết trò chuyện với ông ta

Lưu Doanh thấy Triệu Đà đi vào thì mỉm cười đứng dậy, lễ số hết sức chu đáo, lại sai cận thị đỡ Triệu Đà ngồi xuống, thái độ rất ôn hòa

Triệu Đà gật đầu với đại thần đối diện kia, người đó nghiêm mặt, không để ý tới ông ta

Lưu Doanh cười nói:" Nam Việt vương tới đây làm trẫm mừng lắm, khi Cao hoàng đế còn thường nói với trẫm về ngài, lời nói đầy tán thưởng

Trẫm trước nay luôn tán thưởng Nam Việt vương, muốn gặp mặt mà không có cơ hội

"Triệu Đà đáp:" Bệ hạ, thần cũng mấy lần muốn tới bái kiến, chỉ là tuổi thần cao, đường sá xa xôi

Nay mới có thể toại nguyện, mong bệ hạ khoan thứ

""Trước kia chỉ là hiểu lầm thôi, Nam Việt vương đã tự mình tới rồi, trẫm phải bày tiệc tiếp đãi!"Hai người nói chuyện rất hợp ý, Lữ hậu ngồi bên thiên tử lại chẳng nói chẳng rằng

Triệu Đà vui vẻ kể tình hình nam việt, lời lẽ khiêm nhường, không dám vượt thân phận

Trò chuyện rất lâu Triệu Đà mới hỏi:" Không biết vị đại hiền này là ai?"Lưu Doanh tự trách:" Quên giới thiệu với ngài, đây là Hoài Âm hầu

"Nụ cười trên mặt Triệu Đà tức thì biến mất:" Hoài Âm hầu

Chẳng lẽ là cố Sở vương, Hoài Âm hầu?"Hàn Tín lạnh lùng nói:" Năm xưa ta ở nước Sở, ngài nhiều lần phái người tới tặng quà, hôm nay sao không nhận ra nữa?""Không biết Hoài Âm hầu ở trước mặt, tội chết, tội chết!" Triệu Đà tức thì không còn được bình tĩnh như vừa rồi nữa, thần sắc bất an, vội nói:" Hoài Âm thay đổi con người, thật đáng mừng

""Bệ hạ nhân từ, xá miễn cho ta tội chết, lại ủy thác trọng trách, không biết Nam Việt ông có bao nhiêu binh mã

"Người chưa trải qua thời đại đó thì không biết được Hàn Tín đáng sợ đến thế nào, Triệu Đà thì trải qua rồi

Khi Hạng Vũ liên tục đánh bại đại tướng nước Tần hết người này tới người khác, ông ta vô cùng sợ hãi

Hàn Tín lại đại phá Hàng Vũ, ông ta càng sợ hãi, người này là cơn ác mộng, tất cả người trải qua thời đại đó, dù là Tào Tham, Chu Bột cũng không dám bất kính

Đúng lúc này chợt nghe bên ngoài có tiếng gọi:" Đại ca!!"Tiếp đó Lưu Trường xông thẳng vào Tuyên Thất Điện, thấy trong phòng đông đúc thì ngẩn người, tiếp ngay đó cười hì hì ngồi bên Hàn Tín:" Sư phụ tới rồi, có phải sắp đi đánh Nam Việt không?"Triệu Đà mặt cứng đờ, Lưu Doanh vội mắng:" Trường, không được nói năng linh tinh

"Rồi quay sang Triệu Đà giải thích:" Ấu đệ của trẫm nghịch ngợm không hiểu chuyện, Nam Việt vương chớ để ý

Hoài Vương hầu tới thái học để dạy sĩ tử, không phải vì thảo phạt Nam Việt, trẫm không hề có ý đồ

"Không giải thích còn đỡ, Lưu Doanh nói thế, trong lòng Triệu Đà càng thêm bất an

Ông ta không hề sợ Đại Hán thảo phạt mình, vì ông ta không tin có thống soái nào đánh bại được quân đội Nam Việt

Trừ Hàn Tín

Ông ta cứ nghĩ Hàn Tín đã chết rồi, bây giờ Hàn Tín khỏe phây phây xuất hiện trước mặt, kế sách ban đầu của Hàn Tín trong chớp mắt đã bị phá nát

"Trường, sao cháu không tới thăm ta?" Triệu Đà lên giọng chất vấn lảng đi:Lưu Trường tùy ý đáp:" Quả nhân là hiền trưởng của chư hầu, đáng lẽ không phải tới bái kiến ta mới đúng

""Trường, không được vô lễ!" Lưu Doanh lần nữa quát:Đôi mày nhíu chặt của Lữ hậu rốt cuộc cũng giãn ra:" Nam Việt vương tới triều kiến thiên tử, vậy quận Thương Ngô, Quế Lâm, phải chăng nên trả lại

"Triệu Đà vội đáp:" Nghe nói nước Trường Sa đã bị xóa bỏ, chẳng lẽ không phải sao?""Đúng vậy, có điều bệ hạ đã quyết định để Ngô vương Lưu Hữu làm Trường Sa vương

Nên hai quận kia phải trả rồi

"Lưu Trường ngoan ngoãn ngồi bên nhìn Lữ hậu nói, dáng vẻ thật thà ngoan ngoãn

Y lần đầu thực sự cảm nhận được thủ đoạn cường đại của a mẫu, bản thân y không ngờ, chuyện đổi vương, chuyện Hàn Tín, chuyện Triệu Đà có thể gắn lấy nhau như thế

Dùng Hàn Tín dọa Triệu Đà, dùng Lục ca tới Trường Sa thu hồi đất bị mất, cho phép Triệu Đà triều kiến, nhưng lại khiến ông ta nhả ra hai quận

Chậc, thủ đoạn như thế bảo sao Trần Bình lại sợ a mẫu, xem ra thứ mình cần học tập rất nhiều

Triệu Đà lúc này ấp a ấp úng, đầu đổ mồ hôi không nói thành lời

Lưu Trường nhìn Lưu Doanh mặt mày mờ mịt ở bên chỉ biết lắc đầu, rốt cuộc huynh có phải con đẻ không? Nhất định là nhặt từ đâu về rồi

Bình Luận (0)
Comment