Rất nhiều lều bị lửa nuốt chửng, kỵ sĩ không ngừng chạy qua chạy lại lớn tiếng kêu to, hàng rào bị đạp đỗ, bò dê bị xua đi
Mạo Đốn đứng trên cao nhìn xuống
Nơi này từng là vương trướng của Nguyệt Thị vương, nay đã rơi vào tay ông ta, ông ta nhìn đàng xa, hỏi lớn:" Đinh Linh, Nguyệt Thị đã bị tiêu diệt, trên đại mạc còn kẻ nào dám đối đầu với ta nữa?"Tất cả tướng lĩnh hành lễ
"Xanh lê cô đồ vĩ đại, từ biển lớn xa xôi tới đất tuyết tận cùng, không có bộ lạc nào dám phản kháng ngài nữa, tất cả vương đô đều cúi đầu bên chân ngài, không dám ngẩng đầu lên
Không một thứ gì có thể ngăn cản kỵ sĩ của ngài nữa
""Tất cả đất đai và người trên đó đều thần phục ngài
"Mạo Đốn ngửa đầu cười lớn:" Khi ta còn trẻ, phụ thân ta muốn giết ta, ta một mình tới Nguyệt Thị làm con tin, bên cạnh không có lấy một tùy tùng
Khi đó người Nguyệt Thị sỉ nhục ta, ta lập lời thế, nhất định phải tiêu diệt Nguyệt Thị
""Ta nhẫn nhục ở Nguyệt Thị, phụ thân ta lại đột nhiên mang quân đánh Nguyệt Thị, người Nguyệt Thị muốn giết ta, ta giết người của chúng, cướp tuấn mã của chúng
Khi ta về Hung Nô, người theo ta chưa tới một vạn
""Đầu Mạn muốn đệ đệ ta làm thiền vu, ta bắn chết Đầu Mạn
Khi thành thiền vu, kỵ sĩ nguyện theo ta chưa tới bốn vạn
""Ta đánh bại Đông Hồ, bắn chết Đông Hồ vương, khi đó ta đã có mười vạn người theo cùng, họ nguyện vì ta tác chiến
Ta bắn cung tới hướng nào, bọn họ xung phong về hướng đó
""Ta xuống phía nam chinh phục chư vương Lâu Phàn, chiếm đất chăn thả của Trung Nguyên, hướng đông đánh Phù Dư, Ấp Lâu, bắc dẹp Đinh Linh, Cách Công, tây thảo phạt Nguyệt Thị, Ô Tôn! Để bọn chúng tiến công ta
""Nay không còn kẻ nào dám dương nanh múa vuốt với ta nữa
"Mạo Đốn trông đắc ý lắm, tướng lĩnh xung quanh càng thêm cung kính
Đúng lúc Mạo Đốn cực kỳ thỏa mãn định dẫn mọi người đi uống rượu thì chợt có sứ giả vội vàng chạy tới
Sứ giả trông vô cùng kinh hãi, kêu lên:" Xanh lê cô đồ! Người Đường xuất binh rồi!!"Mạo Đốn không kinh ngạc, bình tĩnh hỏi:" Kỳ Liên Sơn sao?""Không ạ! Bọn chúng xuất phát từ nước Yên, cùng dư nghiệt Đông Hồ tấn công tả bộ
Tả hiền vương toàn lực kháng cự nhưng bị quân Đường công phá, cướp dân chúng vật tư rất nhiều
"Mạo Đốn cả kinh, nhưng bình phục rất nhanh, lớn tiếng nói:" Người Đường không dám xuất binh từ Đường mới chọn đánh từ Yên! Nay thảo nguyên đã bình định, tới lúc dạy bảo thằng nhãi đó rồi!""Vâng!"Các tướng hô vang, mắt Mạo Đốn hung bạo, ông ta hận Lưu Trường thấu xương, sống chừng này tuổi chưa bị ai chửi mắng, năm xưa cả người Nguyệt Thị đều không chửi mắng ông ta như thế, nhất định phải chém đầu thằng nhãi đó
Thằng nhãi đó lúc này đang xấu hổ nhìn Tào Xu, cười ngốc nghếch
"Thiếp thấy Khanh rất thích đại vương, đại vương vì sao không cưới muội ấy?""Đó là chuyện hồi nhỏ, không coi là thật được
""Đại vương có thích muội ấy không?""Có phải An đói rồi không?""Đại vương, thần thiếp đang hỏi chàng đấy
" Tào Xu không có y lảng đi:Lưu Trường gãi đầu gãi tai:" Không thể nói là thích được
Nói sao bây giờ?
Ta và muội ấy chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, ta coi muội ấy như huynh đệ ấy
Ha ha ha, không ngờ một năm không gặp, muội ấy xinh đẹp hơn nhiều
""Bên cạnh đại vương có thêm người chiếu cố, đó cũng là điều thiếp muốn thấy
""À
Không vội, cứ lo hôn sự của chúng ta trước đi
"Lưu Trường bế Lưu An lên nói:" Đợi An lớn thêm một chút, ta đưa mẹ con nàng tới nước Đường, ở nơi này không thoải mái, suốt ngày phải lo đủ thứ chuyện
Đợi về nước Đường rồi, ha ha ha, không còn chuyện gì khiến ta phiền não nữa, có thể yên tâm làm chuyện mình muốn
""Đại vương muốn làm gì?""Đánh trận, ăn thịt, uống rượu, chơi
À, hết rồi
"Tào Xu liếc y một cái:" Đại vương trước mặt An không được nói lời không nên nói
Con sẽ học đấy
""Học thì sao nào, nhi tử của Lưu Trường ta thì phải giống ta, là một đại trượng phu, dám nói dám làm, không bị ai ức hiếp
"Tào Xu nhỏ giọng nói với Lưu An:" Con đừng có học nhé, làm đứa trẻ ngoan, chăm chỉ đọc sách
""Ha ha ha, sao, nàng muốn nó làm bác sĩ nghiên cứu kinh sách, suốt ngày ngồi ở nhà đọc sách sáng tác à? Con của ta sao có khả năng đó
" Lưu Trường ngửa đầu cười to:Lưu An chỉ nhìn Tào Xu, toét miệng cười, cười rất đẹp, Tào Xu không nhịn được thơm nó mấy cái:" Chàng xem An ngoan chưa, tương lai nhất định sẽ rất ngoan
""Thế thì nó lạc đường rồi, giống của ta làm sao ngoan được?"Cùng lúc ấy Lữ hậu không ngờ xuất hiện trong phủ Hàn Tín
Hàn Tín hết sức cung kính với Lữ hậu, lấy lễ thần tử tham bái
Lữ hậu rất hài lòng với thái độ của ông ta, khẽ giọng hỏi:" Nay Đường vương đã lớn, chuẩn bị rời Đại Hán tới Đường, ngươi là lão sư của nó, ta muốn ngươi cùng nó tới nước Đường, ý ông thế nào?"Hàn Tín lắc đầu:" Thần tuổi đã cao chỉ sợ không tới được nước Đường, có thể an hưởng tuổi già ở Trường An là thỏa mãn rồi
""Nói cái gì vậy, Trương Thương tuổi cao vẫn có thể làm tướng quốc nước Đường, ngươi còn chưa tới 50, sao đã như thế?""Thần năm xưa chinh chiến nhiều, người đủ thứ bệnh, không được khỏe mạnh như Trương Thương
"Lữ hậu thở dài nói:" Nay người có thể tới bái phỏng ngươi chỉ có Đường vương, nếu Đường vương đi rồi, ngươi ở lại chẳng phải thêm cô độc à? Không bằng nghe ta, tới nước Đường đi
""Thần ở đây vô cùng thoải mái, đọc sách làm vui, không muốn tới nước Đường
"Nghe Hàn Tín đáp vậy, Lữ hậu lại hỏi:" Vậy đưa ngươi về Hoài Âm, đoàn tụ với người nhà thì sao?"Hàn Tín ngẩn ra, cười nói:" Thần và người nhà lâu chưa gặp, nếu thái hậu có thể đưa tới Trường An, thần bái tạ đại ân
"Lữ hậu cười:" Được, nếu vậy ta sẽ hạ lệnh đón họ tới Trường An, ở cùng với ngươi
"Hàn Tín vội bái tạ
Lữ hậu trầm tư một lát, nói:" Nhi tử của ngươi tựa hồ cũng đã tới tuổi lập quan, nghe nói làm lại ở nước Đường, nhi tử của Hoài Âm hầu, sao có thể làm lại? Triều đường thiết lập thái học mới, ta chuẩn bị cho hắn vào thái học, sau này ủy thác trọng trách, ngươi thấy sao?""Đa tạ thái hậu, chỉ là thần phạm vào đại tội, thái hậu xá miễn cho tội chết thần đã rất cảm kích rồi, sao dám để con cái nhận trọng trách
""Ai mà chẳng phạm sai lầm, Hoài Âm hầu có thể sửa chữa, thế là đủ
Nay trong thái học thiếu một hiền tài dạy binh pháp, Đường vương tiến cử ngươi, ngươi thấy sao?""Thần không giỏi dạy học
""Không sao, trước tiên đảm nhận chức này đã, từ mai trở đi, ta sẽ bảo giáp sĩ bảo vệ lui đi, ngươi có thể tự do ra vào, bày tiệc mời mọi người
Bãi miễn tước Hoài Âm hầu, ban tước đại thượng tạo, sẽ có quan lại am hiểu chỉ dẫn ngươi chuyện ở thái học, chuẩn bị cho tốt đi
"Hàn Tín bái lạy, Lữ hậu bấy giờ mới rời phủ ông ta
"Ra ngoài cửa, Lữ hậu nói với tả hữu:" Cho giáp sĩ lui, tìm vài tú y vùng ngoài chuyển tới phụ cận
"Hàn Tín ngồi ở trong phủ, trên mặt chẳng có nửa phần niềm vui lấy lại được tự do, trong lòng ông ta biết, đây là giai đoạn thăm dò thứ hai của thái hậu với mình, ở giai đoạn này, phàm mình làm gì không nên làm, thái hậu nhất định xử tử
Ông ta thực sự không ngờ, thằng nhóc đó thuyết phục được thái hậu, ông đã chuẩn bị sẵn sàng chết rồi, giờ xem ra có thể sống tạm một thời gian
Nhưng Hàn Tín không vội, ông ta còn trẻ mà thái hậu già dần, chỉ cần sống qua được thái hậu, không ai ngăn ông ta tới nước Đường được nữa, cũng không ai có thể ngăn Lưu Trường ngồi lên vị trí kia
Hàn Tín khẽ sờ mũ Sở của mình, mắng:" Thằng nhãi
"- Giải thích, Trên thực tế là Lưu An rất giỏi văn chương, mấy người thời xưa thêm chữ Tử đằng sau đều thuộc hàng đáng nể cả, Lưu An là một trong số đó, tuy không so được mấy ông hàng như Khổng Tử, Mạnh Tử, Lão Tử gì đó, cơ mà cứ có chữ Tử cũng kinh rồi
Hết giải thích