Chân Định vì ưu thế địa hình thành nơi binh gia ắt phải tranh đoạt, sau khi Triệu Đà rời quê, nơi này trải qua nhiều lần đại chiến, mà mỗi cuộc chiến thành trì lại bị phá hủy một lần
Tới nay tòa thành này xây dựng lại không chỉ một lần nữa, từ lâu đã khác xa hoàn toàn rồi, Triệu Đà sinh ra ở nơi đây, lớn lên ở nơi đây mà cũng thấy xa lạ
Mặc dù nhà Triệu không dễ tìm, nhưng phần mộ của Triệu phu nhân rất dễ tìm, từ khi Lưu Bang hạ lệnh đem nàng an táng ở cố thổ, người Chân Định bội phục sự dũng cảm lẫn khí tiết của nàng, vì thế xây dựng cho nàng một tòa miếu, gọi là Phúc Cơ
Đương nhiên chỉ người Chân Định mới nhận điều này, người nơi khác không nhận, đám Lưu Trường dễ dang tìm thấy mộ Triệu phu nhân
Triệu Đà run run từ trên xe ngựa xuống, người ông ta cứ run bần bật, còn Lưu Trường lúc này trở nên vô cùng trang trọng
Đối diện với mẹ đẻ của mình, tâm tình Lưu Trường hết sức phức tạp
Y chưa từng gặp mẹ ruột, chỉ biết qua lời những người khác, không có nhiều tình cảm, thế nhưng khi tới nơi này, tâm tình bỗng nhiên sa sút, không nói lời nào
"Hòa
Ta về rồi
"Triệu Đà nói nhỏ, ông ta lấy đồ ăn vặt từ ống tay áo ra, run run đặt trước mộ
"Ta đã hứa với con
Sẽ mang về cho con
""Hòa
"Triệu Đà rơi nước mắt, liên tục gọi tên nữ nhi
Lưu Trường quỳ bên cạnh hành lễ, y quỳ ở đó không quấy nhiễu Triệu Đà, ông ta cứ lẩm bẩm nói rất nhiều rất nhiều
Triệu Đà ở Chân Định không tìm thấy nhà của mình, cũng không tìm thấy người thân tông tộc, tế bái nữ nhi xong, ông ta tới tế bái tổ lăng, rồi quyết định rời đi
Lưu Trường sẽ tới nước Đường còn Triệu Đà sẽ được đưa về Nam Việt
"Trường
Ta về Nam Việt, e là sau này không tới được nữa, cháu phải thường xuyên tới cúng tế
""Ta nhất định sẽ làm thế
""Nếu có cơ hội, cháu cũng có thể tới Nam Việt
""Tốt nhất là đừng để ta tới Nam Việt
"Triệu Đà trầm mặc chốc lát nói:" Nơi này đã không còn là quê hương của ta nữa
"Lưu Trường không để tới ông ta lảm nhảm, ngẩng đầu nhìn trời
"Ta biết cháu không nhận ta
Ta đáng đời lắm, dù cháu đấm ta mấy cái, ta cũng không trách
Không lâu nữa ta sẽ gửi vật tư tới nước Đường, một bộ phận là nước Nam Việt tặng nước Đường, một mặt là tặng cho ngoại tôn
""Cháu ưu tú hơn bất kỳ con cháu nào của ta
Hòa mà biết, nó sẽ tự hào lắm
""Lần này ta đi, cũng không biết có còn gặp lại cháu không, dù thế nào ta cũng kết thúc một tâm nguyện
Trường, tới nước Đường đi
Lập công dựng nghiệp, đừng phụ tráng chí của cháu
"Triệu Đà chống gậy, cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh lam mênh mông, ông ta hỏi lớn:" Thế nào là đại trượng phu
"Triệu Đà đi rồi, ông ta đi rất kiên quyết thậm chí không quay đầu lại lần nào, ông ta hoài niệm người nhà nhưng không hối hận, cũng không chìm đắm trong quá khứ
Lưu Trường có dự cảm ông ta không quay về nữa, quê hương ông ta giờ là Nam Việt rồi
Còn Lưu Trường cũng phải đi
Lưu Như Ý đích thân đi tiễn chân, dặn dò rất nhiều, Lưu Trường cúi người hành lễ, trang trọng bái biệt huynh trưởng, cưỡi lên tuấn mã, suất lĩnh nhân mã chạy nhanh về phía nước Đường
Như Ý nhìn theo Lưu Trường đi xa, nói:" Đệ đệ ta lần này về Đường, nhất định uy chấn Hoa Hạ
"Chu Bột không đáp, chỉ vuốt râu nhìn phương xa
Lưu Trường lâu rồi chưa kích động như thế
Y làm Đường vương lâu như vậy nhưng lại chưa từng thấy nước Đường, hoàn toàn không biết nước Đường trông như thế nào
Y luôn mong đợi ngày này tới, trở thành một hiền vương thực sự
Mà không chỉ có Lưu Trường, những người đi theo y cũng rất kích động
Vị xá nhân không muốn tiết lộ tên nào đó mừng muốn điên rồi, đang mưu tính về nước Đường sẽ làm đại sự, các xá nhân khác cũng rất vui mừng
Ngay cả những thân binh, từ lâu đã coi mình là người Đường, gửi gắm linh hồn ở đó
Từ nước Triệu tới nước Đường phải đi qua quan ải, gọi là Hồ Quan, nơi này là một huyện thành thuộc quận Thượng Đảng, bởi vì hình dạng như cái hũ, nên gọi là Hồ Quan
Hồ Quan vô cùng cao lớn kiên cố, Lưu Bang cực kỳ coi trọng quan ải này, từng coi đây là bàn đạp để triều đình ra tay với vùng đất Hà Bắc
Nay nơi này thành lá chắn kiên cố nhất của nước Đường ở phía nam
Lưu Trưởng ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn Hồ Quan cao lớn uy nghi:" Quan ải dọc đường có cái nào cao lớn kiên cố như Hồ Quan nước Đường ta không?"Triều Thác vội đáp:" Hồ Quan vững trãi, dù chục vạn người cũng không phá được! Đại vương chiếm cứ cái hiểm của Nhạn Môn, Hồ Quan, sở hữu bảy quận, được lòng dân, thế của đại vương, thiên hạ không ai chống lại được
"Lưu Trường nghe vậy càng vui, ngửa đầu cười lớn
Giả Nghị khó chịu nói:" Đại vương, thần nghe thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hòa
Cho nên bảo rằng muốn ngăn giữ dân chẳng cứ ở bờ cõi giới hạn, muốn bền giữ nước chẳng cứ ở núi khe hiểm trở, muốn uy phục thiên hạ chẳng cứ ở đồ binh giáp sắc bền
Làm trái đạo thì ít kẻ giúp, ít kẻ giúp thì đến cả thân thích cũng phản, nhiều kẻ giúp thì đến cả thiên hạ đều theo
""Đại vương, ý Giả Nghị nói là, nếu đại vương không nghe hắn khuyên gián, hắn sẽ thành phản loạn
" Triều Thác nhiệt tình giải thích hộ Giả Nghị:Giả Nghị nổi giận:" Ngươi ngậm máu phun người
""Làm trái đạo thì ít kẻ giúp, ít kẻ giúp thì đến cả thân thích cũng phản
Thế chẳng phải ngươi nói đại vương thất đức, tất cả mọi người sẽ phản lại sao?""Thứ ưng khuyển
"Lưu Trường khó chịu mắng:" Muốn cãi nhau thì xéo ra đằng sau
"Khi mọi người còn đang tham quan uy nghi của Hồ Quan, đại môn quan ải chợt mở ra, các kỵ sĩ trong quan kéo ra ngoài, có giáp sĩ theo sau lưng họ, nhanh chóng tới trước mặt Lưu Trường
"Đại vương!!""Bái kiến đại vương!!"Kỵ sĩ xuống ngựa, giáp sĩ xếp hàng, tất cả nối nhau kêu lên, những người này đấu chí ngùn ngụt, mặt đỏ phừng phừng, kích động vô cùng
""Đi!"Lưu Trường ngạo nghễ thúc ngựa qua trước mặt các giáp sĩ, phóng mắt nhìn tới, giáp sĩ xếp thành hàng dài dằng dặc, mà bên trong Hồ Quan lúc này có một đám đại thần đang đợi đại vương tới
Trong tiếng hoan hô của sĩ tốt, những người này vây quanh chiến xa vô xa xỉ, chiến xa này do sáu con ngựa kéo, chế tác hàng đầu, khắp nơi hoa văn mây rồng bá khí, còn xa hoa hơn xa giá của Lưu Doanh
Sáu chiến mã đều là màu trắng
Trang phục của sĩ tốt nước Đường hoàn toàn khác với sĩ tốt các nước chư hầu khác, trên người họ nhiều giáp hơn, thậm chí có hộ vai, màu sắc đa phần là màu đen
Vì nghênh đón Đường vương mà dùng tới lượng lớn quân đội, những giáp sĩ này đứng thẳng người, mặc giáp cầm khí giới, hô vang đại vương, như biển gầm như sấm đông
Âm thanh này vô cùng vang dội, làm người ta nhiệt huyết sục sôi, Lưu Trường hoài nghi có khi Như Ý ở Hàm Đan cũng nghe thấy
Cảnh tượng này làm Triệu Bình, Loan Bố, Giả Nhị tái mặt, đều nhíu mày, còn Trương Bất Nghi, Triều Thác thì lại mừng hết cỡ
Lưu Trường giống Lưu Bang, đều thích phô trương càng phô trương bọn họ càng thích
Hiện Lưu Trường nghe tiếng hô, không khỏi có chút phiêu diêu, cười lớn liên hồi, thúc ngựa đi đầu, hưởng thụ nghi thức còn khoa trương hơn cả hoàng đế đăng cơ
Lưu Trường nhảy xuống trước mặt quần thần, bái kiến từng người
"Sư phụ!""Sư phụ!""Lý thái úy!""Chu ngự sử
"