"Trọng phụ
"Khi Lưu Trường tươi cười gọi to đi vào cửa, Chu Bột cảm thán, không ngờ mình tới nước Triệu rồi mà không thoát được thằng nhãi này
Lưu Trường mang lễ vật tới bái kiến Chu Bột, Chu Bột mời y ngồi xuống, không tính là thân cận cũng không thể gọi là xa lánh
Lưu Trường không nói tới chuyện Thích phu nhân, chỉ cười khen:" Năm xưa a phụ ta hết sức tán thưởng trọng phụ, ta chẳng tán đồng, xem ra ta nông cạn rồi
"Chu Bột cũng là cái đuôi theo sau Lưu Bang đại ca chơi đùa từ bé tới lớn, giống kiểu Chu Á Phu theo sau Lưu Trường bây giờ
Lưu Bang cực kỳ coi trọng ông ta, còn hết sức yêu quý, luôn giao cho chuyện quan trọng nhất, khi yến tiệc luôn kéo ông ta hát vang, làm Chu Bột khổ không sao kể siết
Nhắc tới Cao hoàng đế, Chu Bột hiền hòa hơn nhiều:" Cao hoàng đế yêu quý thần, thần có chết cũng không thể báo đáp
"Lưu Trường tỏ ra rất thân thiết, hai người ăn cơm, lại uống rượu
"Thực ra đại vương không nên rời Trường An
" Chu Bột đột nhiên nói:"Hả? Vì sao?""Người có thể kế thừa y bát của Cao hoàng đế chỉ có đại vương thôi
"Lưu Trường kinh ngạc nhìn Chu Bột, trong ấn tượng của y thì Chu Bột là người trầm ổn, mưu tính xâu xa, những lời này không giống người như ông ta có thể nói ra
Chu Bột thấy Lưu Trường kinh ngạc, ông ta rất bình tĩnh nói:" Cao hoàng đế trước khi lâm chung từng hạ di lệnh với thần, nếu chuyện có biến, thần giết hết ngoại thích
"Cái này Lưu Trường chẳng bất ngờ, chỉ tò mò:" Vì sao trọng phụ nói chuyện này cho ta?""Vì đại vương coi thần là kẻ địch của ngài
""Quả nhân luôn coi ngài là trọng phụ, sao lại thành kẻ địch?"Chu Bột nghiêm mặt nói:" Thần chỉ muốn nói với đại vương, thần không coi đại vương là địch, người đời đều nói đại vương có lòng khác, thần biết không phải như thế
Trần Bình cũng biết, Quán Anh vờ không biết
Đại vương muốn bảo vệ Đại Hán, tránh nội loạn, bọn thần cũng biết
""Ở trên triều chỉ trích thẳng mặt cùng tranh đấu triều đường thì bọn thần không so được với Vương Lăng, nhưng nói tới bảo toàn xã tắc, bảo vệ tộc nhân Lưu Thị, Vương Lăng không bằng bọn thần
""Nếu tương lai có biến, bọn thần sẽ hiệp trợ đại vương dẹp yên nội loạn, đại vương không cần lúc nào cũng nghĩ cách đối phó với bọn thần
"Lưu Trường nghe vậy thì cười to:" Có ta ở đây, sẽ không có biến nào hết
""Như vậy là tốt nhất
" Chu Bột gật đầu:Lưu Trường lại nói:" Nếu trọng phụ thấy lần này ta tới vì chèn ép người, đối phó với người, vậy thì trọng phụ sai rồi, kiếm của Lưu Trường vĩnh viễn chỉ chĩa về ngoại địch
Đương nhiên lúc cần cũng dùng để diệt trừ sâu mọt
Có điều vài thứ sâu mọt, ta không để trong lòng
Lần này tìm trọng phụ là vì thảo phạt Hung Nô
""Ồ, đại vương muốn thảo phạt Hung Nô sao?""Đúng, ta muốn liên hợp ba nước Đường, Yên, Triệu thảo phạt Hung Nô, ta muốn chém thủ cấp Mạo Đốn, đưa về Trường An
"Chu Bột trả lời:" Nước Triệu nghèo khó, không có lương thảo, không có quân giới, nếu triệu tập sĩ tốt, ắt ảnh hưởng tới nông canh
"Lưu Trường đứng dậy:" Nước Đường bỏ chiến mã lương thực, nước Yên bỏ sĩ tốt và quân giới, nước Triệu à
Một mình trọng phụ là đủ rồi
""Thế nào, trọng phụ muốn đi cùng không?""Thằng nhãi!"Lưu Như Ý đùng đùng nổi giận:" Nước Triệu ta gây dựng từ đống đổ nát, chỉ có một quốc tướng, ngươi cũng không bỏ qua à?""Không phải đâu, Tam ca hiểu lầm rồi, không phải đệ muốn đưa ông ấy đi, chỉ muốn nhờ ông ấy giúp thôi
""Rắm thối, nếu theo ngươi tới nước Đường thì còn về được nữa sao?"Lưu Trường cười toét miệng:" Tam ca, không phải đệ đưa ông ta đi bây giờ, đệ về nước Đường còn phải chuẩn bị tác chiến, đợi khi nào chuẩn bị động thủ thì huynh bảo Chu Bột tới
Đánh trận xong đệ lại đưa ông ấy về, hơn nữa cũng không phải là mượn miễn phí, đợi để kiếm được vật tư, có thể chia cho nước Triệu
""Huynh xem nước Yên trước đó theo Đường đánh trận, đệ có bạc đãi họ không? Còn tặng cho mấy vạn gia súc, Yên vương mừng lắm, liên tục viết mười mấy phong thư cám ơn đệ
Chẳng lẽ nước Triệu không thiếu gia súc sao?""Huynh nói đi, có cần không?"Cần thì tất nhiên là cần, Lưu Như Ý đắn đo:" Trường, nước Triệu cái gì chẳng thiếu
Nhưng bọn ta cũng cần quốc tướng
""Nước Đường cách nước Triệu không xa, tới khi đó dùng xong sẽ trả, nước Đường nhân tài cực nhiều, chẳng thiếu gì một người
Có thể để ông ấy an bài chuyện ở nước Triệu trước, đợi chiến sự, đâu phải đi ngay
" Lưu Trường trấn an:"Hơn nữa ông ấy lúc về không phải mang tay không, vật tư kiếm được đủ nước Triệu khôi phục quốc lực như trước kia! Trên vạn con trâu, nước Triệu chẳng lẽ không cần trâu cày
"Lưu Như Ý động lòng lắm, một con hắn cũng lấy nữa ấy chứ, nước Triệu gì cũng thiếu, những lời Lưu Trường hay than khóc với người khác chính là nước Triệu thực sự
"Nước Yên lần trước cướp được dê, lần này tăng gấp đôi rồi, dù đem cho Bắc quân ăn, ăn thoải mái năm sáu năm mới hết
""Được, Trường đệ, cho đệ mượn Chu tướng, khi nào cần dùng nói một tiếng, quả nhân lập tức hạ lệnh cho ông ấy tới nước Đường!"Lưu Trường lại nói:" Còn có ngựa, đồ sắt
"Lưu Như Ý phấn chấn:" Không thẹn là hổ con nhà ta, không cần nói nhiều nữa, hay là để ông ấy đi ngay bây giờ
"Lưu Trường ghét bỏ nói:" Bảo sao a phụ cứ nói huynh giống ông ấy nhất, các ngươi đều như thế, cần thì gọi là hổ con, không thì mắng thằng nhãi! Nhị ca cũng vậy! Lưu Trường ta sao lại có huynh đệ như các ngươi?""Đúng, đúng, bọn ta đều thế, chỉ có đệ là khác, đệ không giống a phụ nhất, đệ là Đại Hán đệ nhất quân tử
"Lưu Trường cười to, chuyện bàn bạc xong rồi, Lưu Trường vẫn không vội rời đi, vì y còn đưa Triệu Đà đi tế tổ
Vì tránh Triệu Đà tiếp xúc quá nhiều với địa phương, Lưu Trường không tiết lộ chuyện Triệu Đà đi cùng, bất kể là ở nước Lương hay nước Triệu, Lưu Trường luôn lấy danh nghĩa du ngoạn đưa Triệu Đà theo, chuẩn bị tới Chân Định
Trừ khi tới nước Triệu, Triệu Đà trầm mặc hơn nhiều, không giống trước kia tùy ý sai phái Lưu Trường nữa, đa phần thời gian chỉ ngây ra nhìn xung quanh
Lưu Trường ngồi trên xe ngựa, tự mình đánh xe đi tới huyện Chân Định, y chỉ mang theo mấy chục thân binh, cùng đám Loan Bố, Trương Bất Nghi, Hạ Hầu Táo, Phàn Kháng
Còn Tào Xu thì tới nước Đường trước, ai biết Lưu Trường đi bao lâu, nàng phải bố trí chỗ ăn ở chứ
Triệu Đà ngồi bên cạnh Lưu Trường, lẩm bẩm:" Ta không nhận ra đường nữa
""Ông chắc chắn không nhận ra rồi, đã rời quê bao năm như thế
Ông còn nói được tiếng Triệu không?"Triệu Đà không đáp
Bọn họ chẳng mấy chốc tới được huyện Chân Định, cái huyện thành này trong chiến loạn tổn hại rất nghiêm trọng, bao năm trôi qua vẫn còn nhìn thấy dấu tích công thành chiến để lại
Tường thành không hoàn chỉnh, xung quanh cũng chẳng có thôn xóm gì, bóng người thưa thớt
Bọn họ tới cổng thành mới có sĩ tốt ngăn lại, giọng địa phương nước Triệu đặc sệt, hỏi bọn họ tới làm gì
Lưu Trường nhìn Loan Bố, Loan Bố khi còn nhỏ vì gia cảnh nghèo khổ, từng lưu lạc tới nước Tề, nước Triệu, về sau bị người bắt cóc, bán tới nước Yên
Loan Bố nói rõ thân phận cùng mục đích, sĩ tốt thất kinh vội bái kiến Lưu Trường, Lưu Trường gật đầu với họ
Xe ngựa đi vào trong thành, ánh mắt Triệu Đà trở nên hoang mang, về quê hương rồi, ông ta lại chẳng tìm thấy nổi một nơi quen thuộc
Đâu đâu cũng xa lạ, đường xa trở nên khác biệt, các loại kiến trúc xưa chẳng thấy, Triệu Đà thậm chí chẳng nhận ra được dáng vẻ từng có của Chân Định
Ông thẫn thờ nhìn hết thảy, cả nhà mình cũng không tìm ra ở đâu nữa
Loan Bố hỏi mấy lần, Triệu Đà ấp úng chẳng trả lời được