Đường vương cung, Phu Vũ điện
Hai vị kiếm khách đang đối đầu
Nhìn với ánh mắt của người ngoài, đây là một cuộc tỉ thí vô cùng thiếu đạo đức, dù sao trong đó một vị cao như tháp, thân hình lực lưỡng, tay cầm kiếm gỗ, như hổ nhìn mồi
Vị còn lại thì tóc trắng bạc phơ, thân hình lom khom, gần đất xa trời
Cái công không xuất chiêu trước, ông biết, tuổi mình quá cao rồi, nếu một kích không thành sẽ bị thằng nhãi trước mắt tìm được cơ hội, bởi thế ông phải đợi thằng nhãi này ra tay, thừa lúc y sơ hở, một chiêu hạ địch
Còn Lưu Trường nhìn có vẻ nhẹ nhõm, y đắc ý múa may kiếm trong tay, thậm chí vẽ vài hoa kiếm:" Sư phụ, kiếm pháp của quả nhân bây giờ không như xưa đâu, sư phụ phải chú ý đấy
"Cái công không đáp, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Lưu Trường, không ngừng ổn định hơi thở, khẽ thay đổi tư thế cầm kiếm
Đột nhiên Lưu Trường xông về phía Cái công như chiến xa xung phong, cảm giác áp lực cực lớn
May là Cái công không sợ, lấy toàn bộ tinh thần ứng phó, trường kiếm của Lưu Trường đâm vào bụng Cái công, tốc độ cực nhanh, uy lực lớn, khi kiếm sắp đâm trúng, Cái công nhìn thấy sơ hở của Lưu Trường, ông xoay người trong chớp mắt để kiếm sượt qua bên cạnh
Kiếm của Cái công đâm vào vai Lưu Trường
Lưu Trường tiến lên, kiếm gỗ trong tay không thu lại, vai nghiêng đi vừa né được kiếm lại vừa huých Cái công một cái, Cái công sao chịu nổi sức mạnh lớn đến thế, bị húc ngã ra đất
Cái công ngồi dưới đất chỉ biết lắc đầu, thân thể ông ta không theo kịp nữa, tốc độ ra kiếm chậm rồi, rõ ràng thằng nhãi này toàn thân sơ hở mà không đâm trúng được
Thấy Cái công đã bại, Lưu Trường ngẩng đầu cười lớn:" Sư phụ, kiếm pháp của quả nhân ra sao, có tinh tiến không?""Kiếm pháp tinh tiến hay không chưa nhìn ra, có điều ăn nhiều hơn không ít
" Cái công xoa vai, vừa rồi thằng nhóc đó thu bớt lực, nếu không ông bị húc chết là cái chắc:"Năm xưa sư phụ nói ta có tư chất kiếm thánh, nay xem ra Lưu Trường ta đã là kiếm thánh một đời rồi
" Lưu Trường thu kiếm lại cảm khái:" Chỉ hận thiên hạ không có địch thủ
"Cái công liếc y không thèm nói, nếu mình trẻ hơn hai mươi tuổi đã cho thằng nhóc này nằm rồi
"Sư phụ, đứng dậy chúng ta tỉ thí
" Lưu Trường kêu lớn:Cái công lắc đầu:" Ta đánh không lại ngươi
"Lưu Trường nhíu mày:" Người luyện kiếm sao có thể sinh sợ hãi, nếu ngay cả thế này còn sợ thì luyện kiếm làm gì
""Thẳng nhãi giỏi lắm, ở đây đợi lão phu chứ gì?" Cái công chẳng thèm nói tới võ đức, ném kiếm đi, cởi giày đánh Lưu Trường, Đường vương ôm đầu chạy như chuột:Hai sư đồ ngồi ở bậc thềm nhìn ra xa, Cái công vốn hơi còng, ngồi bên Lưu Trường đồ sộ, tựa đứa trẻ con, vai trò năm xưa đã hoán đổi
"Sư phụ, khi quả nhân còn nhỏ rất sùng bái ngài, muốn làm một du hiệp
" Lưu Trường nói thật lòng:"Vậy bây giờ?""Bây giờ không sùng bái nữa, quả nhân cũng không muốn làm du hiệp nữa
"Cái công không hề giận, chỉ hỏi:" Vì sao?""Làm du hiệp hành hiệp trượng nghĩa các nơi, cả đời cũng chỉ bảo vệ được vài trăm vài nghìn người, giờ quả nhân muốn làm tướng quân, tướng quân tốt, bảo vệ chục vặn trăm vạn người
"Cái công cười, trông ông rất tự hào:" Nói đúng lắm, đó là nguyên nhân năm xưa lão phu bắt đầu đọc sách
Trường à, võ dũng không phải liên quan tới thể lực, võ nghệ, thân thể, đó là thứ bên ngoài thôi, võ dũng là thứ nội tạo
Mạnh như Hạng Vũ, nếu hắn đủ võ dụng thì đã chẳng vì một lần thất bại mà tự sát, hắn chỉ là một kẻ có võ lực mà chẳng có võ dũng
""Còn Cao hoàng đế, võ lực không bằng Hạng Vũ, cả đời sợ hắn, nhưng luôn chiến đấu với kẻ địch mạnh hơn mình nhiều lần, liên tiếp chiến bại, càng bại càng đánh, người như vậy với là võ dũng chân chính
""Ngươi có suy nghĩ bảo vệ chúng sinh, làm ta rất tự hào, nếu chỉ có võ lực mà thì không làm được đâu, ngươi phải trở thành dũng sĩ chân chính, từ thân thể tới nội tâm đều phải cường đại
""Có sức mạnh của Bá vương, có dũng khí của Cao hoàng đế, như vậy mới không kẻ địch nào đánh bại ngươi
"Lưu Trường gãi đầu:" Lời sư phụ quai quái, làm như đệ tử là con của a phụ với Hạng Vũ ấy
""Cái thằng nhãi này
"Buổi chiều Lưu Trường đi tiếp kiến các cấp tướng lĩnh trong quân
Quy mô quân Đường chừng ba vạn, số lượng tướng lĩnh cũng không ít
Lưu Trường ở chủ điện, cũng là nơi vừa lấy tên Đại Tuyên Thất Điện để tiếp kiến mọi người, tên là do Lưu Trường đặt, mọi người đều không thấy có vấn đề gì
Các tướng lĩnh không yên tĩnh như đại thần, bọn họ đi vào trong điện liền bắt đầu huyên náo, nghị luận chiến sự với Hung Nô, đấu chí hừng hực
Trên người bọn họ đeo món trang sức quý tộc Hung Nô, đó là thu hoạch của họ, dùng khoe công tích
Kiêu binh mãnh tướng, đó là hình dung thích hợp nhất cho họ, trên bất chính thì dưới
Khụ khụ, là vật giống theo chủ, chế độ quân công ở nước Đường rất rõ nét, tướng lĩnh trải qua đại chiến rất nhiều, ngang ngược hống hách, bọn họ đánh Hung Nô cũng không ít chuyện bắt nạt nước khác, các nước chư hầu ghét nước Đường, đa phần vì những người này
Sau khi bọn họ tới đông đủ Lưu Trường mới nghênh ngang đi ra, người mặc giáp, đầu ngẩng cao, còn kiệt ngạo hơn đám mãnh tướng
Mọi người vội đứng dậy bái kiến, Lưu Trường không ngồi ở thượng vị mà đi thẳng xuống, lệnh mọi người ngồi vây quanh, biến triều nghị thành yến tiệc
"Ha ha ha, các vị tướng quân, quả nhân là Lưu Trường, thấy quả nhân ra sao?" Lưu Trường vừa mở miệng đã biết ngay là loại hôn quân vô đạo rồi
Đám tướng lĩnh nào ngờ tới Đường vương vừa mới gặp mặt đã chơi ngay một câu như thế, nhưng bọn họ cũng biết điều, vội vàng nói:" Đại vương chính là minh quân
""Đại vương là hiền mình chủ
""Đại vương là quân vương võ dũng
"Ở phương diện tán dương này, đám bộ hạ của chỉ có cơ bắp không phát triển đầu óc của Anh Bố là có kinh nghiệm nhất, vì bọn họ năm xưa theo Anh Bố phải khen không ngớt, ai khen hay thì quan hệ thân thiết
Lưu Trường nghe họ khen thì cười lớn
"Mạo Đốn cậy vào quả nhân không ở nước Đường, nhiều lần phái binh cướp bóc, nay quả nhân tới rồi, ngày chết của Mạo Đốn cũng đã tới
Quả nhân muốn dẫn các vị tướng quân tới Long Thành đái một bãi, các vị tướng quân thấy sao?""Ha ha ha, phải làm như thế
""Đại vương, chúng ta đi ngay thôi
"Cả đám nối nhau phụ họa, Lưu Trường bắt đầu bốc phét, y dùng thời gian ngắn ngủi đã quen thuộc với đám tướng quân
Ở mặt này Lưu Trường đúng là có thiên phú không tầm thường, tính cách hợp khẩu vị những tướng quân này, các tướng quân thích quân vương như thế, không lên mặt, không bày vẽ lễ nghi, nói chuyện còn khó nghe hơn bọn họ
Lưu Trường gọi người mang rượu tới, mượn hơi rượu, bốc phét càng tợn
"Năm xưa đại chiến với Hung Nô các ngươi biết không, chính là do quả nhân lập kế, lúc ấy công khanh khắp triều đều không đồng ý, nghe thấy tên Mạo Đốn là khiếp hãi
Chỉ có quả nhân muốn khai chiến, Trần Bình còn tới khổ sở cầu xin quả nhân thay đổi ý nghĩ, quả nhân đá ông ta ngã lăn, ta nhất định phải đánh
""Các ngươi không biết, khi đó có một kẻ tên Khoái Thông muốn ngăn cản quả nhân xuất chiến, quả nhân giết luôn
""Chu Bột nghe lệnh ta, đánh bại Hung Nô, về Trường An, ông ta ta quỳ dưới chân quả nhân muốn tôn quả nhân làm chủ, quả nhân sao có thể đồng ý
"Lưu Trường bốc phét một cái, các vị tướng quân nghe tới xuất thần
Dần dần mọi người không gò bó nữa, nối nhau thảo luận làm sao đánh Hung Nô, Lưu Bất Hại cũng ở đây, hắn đang cùng một vị tướng quân nói tới hứng khởi
Lưu Trường nhìn qua hắn, hỏi:" Bất Hại, ngươi có tướng quân quen biết ở đây kia à?"Vị tướng quân kia đi tới:" Mạt tướng Trần Lộng, từng theo Lưu Bất Hại chinh chiến nước nam
""Ồ, vậy cũng là người kinh nghiệm rồi, khi đó ngươi ở nam quân hay bắc quân?""Khi đó thần ở phía địch
"Lưu Trường câm nín, lại một tên phản tặc nữa