Đối với Lưu Trường mà nói, y hài lòng nhất là đám tướng quân này, tiếp xúc với bọn họ, y thấy thoải mái lắm, muốn gì làm nấy, có cảm giác giống cùng quần hiền Trường An bày tiệc
Loan Bố trấn thủ vương cung cho rằng, đại khái vì đám tướng quân này chẳng có não, nên đại vương cảm thấy thân thiết vô cùng
Thành phần tướng lĩnh nước Đường rất phức tạp, nói từ thái úy Lý Tả Xa đi, ông từng là tướng nước Triệu bị Hàn Tín bắn sống thành tâm phúc, các tướng lĩnh cao cấp khác, trừ Lưu Bất Hại thì đều là tâm phúc của Bành Việt, trung cấp tướng lĩnh thì phần đông theo Anh Bố, còn có người Nguyệt Thị, Hung Nô
Tướng lĩnh tầng thấp là quân Trần Hi, quân Yên vương cũ, còn có một phần tướng lĩnh bản địa nước Đường
Đám người này tới từ khắp mọi nơi, trừ từng tạo phản thì không có điểm gì chung cả
Từ đó nhìn ra được tài năng của Lý Tả Xa, ông ta có thể bện những người này thành một sợi thừng, dùng toàn bộ đối phó với Hung Nô, lấy công chuộc tội
Dù bọn họ chẳng thấy mình có tội gì
Lưu Trường tính tình tương hợp, quyến luyến không thôi
Tướng lĩnh của Anh Bố rơi lệ, nói là nhìn thấy bóng dáng tướng quân nhà mình trên người Lưu Trường, các vị khác nghe nói nơi này là Đại Tuyên Thất Điện cũng gật gù, đây đúng là chủ ta
Duy chỉ có Loan Bố biết, đại vương nhà mình chẳng có ý mưu phản
Đại vương sở dĩ dám đi quá giới hạn, chẳng qua thấy chiến xa sáu ngựa kéo rất uy vũ, rất đẹp, thấy tên Đại Tuyên Thất Điện rất khí phách nên dùng, thấy chế độ không thích hợp thì sửa, muốn đánh Hung Nô thì tích góp lương thực thao luyện sĩ tốt
Tuy hành vi này trong mắt người Trường An chắc chắn là của phường phản tặc, Loan Bố biết, đại vương nhà mình vượt giới hạn, man di, ngang ngược, nhưng là đại vương tốt
Đại vương nhà mình đang không ngừng trưởng thành, dùng nửa canh giờ ngồi đọc tấu biểu
Nửa canh giờ đấy
Loan Bố lệ nóng tràn mi, đại vương hi sinh lớn quá, đã có phong thái hiền vương rồi
Không thể trách Loan Bố được, hắn theo Lưu Trường từ lúc thằng nhãi này năm sáu tuổi, biết tính y không ngồi yên nổi, có thể đọc tấu biểu nửa canh giờ là nhượng bộ cực lớn
Cả Trương Thương cũng thấy Lưu Trường tiến bộ
Trương Thương rất kinh ngạc, ông biết thằng nhãi này rất thông minh, nhưng không ngờ rằng chỉ vài ngày thôi đã quen thuộc với chuyện tấu biểu, túy ý lướt qua là hiểu ý tứ muốn biểu đạt trong đó, trực tiếp ra lệnh
Bất kể nhãn quang hay quyết định đều làm Trương Thương cảm thán không thôi, chỉ là y quá lười, có cơ hội là chuồn đi chơi
"Sư phụ giờ chúng ta không thể đánh Hung Nô sao?""Đang vụ thu, đại vương muốn bách tính nước Đường chết đói à?""Nhưng chúng ta có quân thường bị mà, họ có làm nông đâu
""Đại quân xuất phát phải triệu tập dân tráng, mở đường vận lương, đảm bảo hậu cần, sao không ảnh hưởng cho được
""Thì đánh trận nhỏ thôi, để quả nhân dẫn vài ngàn quân đi đánh trận nhỏ là được
""Có thể đánh trận nhỏ, nhưng đại vương không thể đi
""Nếu như quả nhân nhất định muốn đánh thì sao?""Thần tấu lên thái hậu
"Lưu Trường lớn tiếng khiển trách: "Sư phụ thân là Đường quốc tướng, sao có thể làm chuyện mưu hại quân chủ
"Trương Thương hừ một tiếng lấy thư tín đưa cho Lưu Trường
Lưu Trường mở ra xem, thư do Lữ hậu viết cho Trương Thương, viết thế này:" Nếu đường vương cố chấp làm xằng, khanh phải tấu lên, nếu Đường vương muốn tự mình xuất chinh, có thể giải tới Trường An
"Lưu Trường làu bàu ném thư cho Trương Thương
Trương Thương thấy y phiền muộn như thế thì lắc đầu:" Sao đại vương cố chấp muốn xuất chinh?""Sư phụ không hiểu, nước Đường khi thu hoạch vụ thu không bao giờ ra ngoài, Hung Nô sẽ không ngờ, nay xuất kích khiến chúng trở nay không kịp
Huống hồ ta có thể suất lĩnh kỵ binh, nghe nói người Hung Nô canh tác ở Hà Nam, trước kia tới mùa thu hoạch là chúng kéo tới cướp lương của chúng ta, quả nhân cũng muốn chúng nếm trải tư vị đó
""Huống hồ, quả nhân vừa tới Đường, uy danh chưa lộ, sư phụ từng nói, không có uy không thể trị quốc, nếu giành được một trận thắng, quả nhân có thể ngồi vững ở Đường
"Trương Thương nghiêm túc suy nghĩ:" Chuyện này có thể thương lượng với thái úy
""Được, vậy nếu thái úy đồng ý thì sao?""Thần không phải đối
""Giao hẹn nhé
""Không tử không nói lại
"Lưu Trường mừng chết thôi, nóng lòng muốn đi tìm Lý Tả Xa, nhưng Trương Thương muốn y đi gặp các đại hiền trong nước đã
Nước Đường có quốc học, tuy không bằng thái học, nhưng cũng nhân tài đông đúc, vì nước Đường bồi dưỡng vô số nhân tài, phát huy tác dụng cực lớn
Quốc học được sửa đổi trên cơ sở thái học, khi Lưu Trường tới đó Cái công đã dẫn quần hiền ra nghênh tiếp
Không sai, người phụ trách quốc học chính là Cái công, Cái công làm phụng thường, chưởng quản lễ nghi, giáo hóa, quốc học cũng nằm trong phạm vi chức trách của ông
Lữ hậu vì hòa hoãn mâu thuẫn thái học, dùng lượng lớn đại hiền Nho gia, một phần đại hiền Hoàng Lão, còn ở nước Đường thì không cần phải nghĩ tới chuyện đó, nơi này ngay từ đầu đã là chỗ yêu ma tung
Quần hiền kéo tới
Có pháp gia, Hoàng Lão, Nho gia, Nông gia, Mặc già, Âm Dương gia, Dương Chu, tóm lại là loại gì cũng tìm thấy
Lưu Trường cười khà khà xuống xe, nhìn mọi người gật đầu:" Không tệ, quả nhân có chuyện gấp đi trước đây
"Y nóng lòng muốn đi tìm Lý Tả Xa, vừa xoay người một cái đám đại hiền sững sờ, một người trong đó kêu lên:" Đại vương vì sao khinh thường bọn thần như thế?"Lưu Trường đành ở lại:" Không phải quả nhân khinh thường mà Hung Nô gần đây không yên, e là có chiến sự
"Cái công trông có vẻ lo lắng:" Nếu có chiến sự, đại vương nên đi mau
""Thôi vậy, những quần hiền này từ các nơi quy thuận quả nhân, quả nhân sao có thể không để ý
"Lưu Trường vừa mới ngồi xuống một lão nho đã run run nói:" Đại vương, thần tuổi già yếu ớt, tài học nông cạn, muốn quay về quê, trước thần tới nước Đường du học liền bị đưa tới quốc học, thần già rồi không hầu hạ đại vương được nữa
"Ông ta vừa nói xong liền có người khác nói:" Đại vương, Trương Thương làm nhục danh Nho gia, thần chỉ đi đưa bằng hữu tới nước Triệu, qua nước Đường bị giữ lại, tới nay không thể về
""Đại vương ơi
"Cả đám khóc rầm rĩ
"Thần thậm chí không đi qua nước Đường, đang ẩn cư ở Triệu liền bị Trương Thương phái người bắt tới đây
"Trong lòng những người này có vô số ủy khuất
Khác với các võ tướng, đại đa số các đại hiền ở đây không cam tâm tình nguyện tới nước Đường, đều có đến mà không có đi
Lưu Trường nghe bọn họ khóc lóc, hắng giọng nói:" Quả nhân biết rồi, nước Đường ta hung hiểm, ngoài có Hung Nô, trong có tặc khấu, bách tính lầm than
"Các vị muốn tới nơi giàu có như nước Lương, nước Hoài Nam, ăn thức ăn ngon lành, không muốn chịu khổ, không muốn giáo hóa bách tính nơi này, quả nhân hiểu được
""Nếu các vị thực sự muốn đi, ngay bây giờ quả nhân bảo Trương tướng, để ông ấy thả người
""Nước Đường ta lập quốc không lâu, thiếu quan lại, không đại thần, ngoài có đại địch, tất nhiên không so được với Trung Nguyên
Trương tướng làm vậy cũng là vì che chở bách tính một phương
Nước Đường chính là cánh cửa của Trường An, nước Đường bất ổn, vậy Trường An sao đây?""Nếu có một ngày chúng phải xõa tóc ăn mặc như Hung Nô, đó là lỗi của những người muốn rời nước Đường
""Quả nhân thực sự không biết loại người nào vì ham hưởng thụ mà khinh thiên hạ, khinh đại nghĩa
"Lưu Trường lắc đầu, rồi lại cười:" Đương nhiên, các vị có thể đi bất kỳ lúc nào
""Vị đại nho này, ngài vừa nói muốn đi hả? Quả nhân sẽ viết thư cho Trương tướng ngay
"Vị đại nho kia tức thì mặt trắng bệch:" Đại vương, không phải thần tham sống sợ chết, thần không muốn ở nước Đường vì Trương Thương làm trái đạo lý, lấy sự bạo ngược hà khắc của Pháp gia sai bảo dân chúng, nước hiếu chiến ắt vong
"Lưu Trường nổi giận:" Vậy sao không ở lại thay đổi nước Đường mà muốn đi? Năm xưa lễ nhạc suy đồi, thiên hạ đại loạn, Khổng Tử có sợ hãi trốn trong rừng không?"