Lưu Trường nuốt miếng thịt to, cười lớn:" Loan Bố, ngươi có nhìn thấy không, quả nhân giết liên tiếp năm sáu trăm tên! Không ai chống nổi, đây là dũng Bá vương! Không, Bá vương cũng không dũng mãnh như quả nhân
"Loan Bố hơi do dự:" Đại vương đúng là dũng thật, nhưng số Hung Nô cũng ra giết được không quá sáu trăm người
""Hả, sao có thể, quả nhân giết xuyên địch rồi, sao ít thế, ngươi không tính nhầm chứ?""Đại vương thần dũng, liên tục giết bốn mươi sáu người
""Ồ, quả nhân giết một trăm sáu mươi người à? Vậy cũng không tệ
"Lưu Trường đắc ý gọi Quý Bố:" Quý Bố, ngươi nghe thấy chưa? Loan Bố nói ta giết hai trăm bốn mươi sáu người
"Quý Bố đang nói chuyện với tù binh sửng sốt nhìn Loan Bố, Loan Bố đọc được rất nhiều thứ trong mắt ông ta, tựa hồ đang chất vấn ông ta: Vì sao vì tâng bốc đại vương mà cố ý báo sai? Loan Bố chẳng thể giải thích, chỉ biết ngửa đầu nhìn trời thở dài
Hắn không dám giải thích, vì hắn sợ 246 người sẽ biến thành 346 người
Lưu Trường không ngừng kể về sự dũng mãnh vừa rồi của mình:" Ha ha ha, vừa rồi quả nhân hét to một tiếng, tên Hung Nô kia sợ ngã luôn xuống ngựa
Quả nhân uy mãnh, phải đáng lập miếu kỷ niệm, quả nhân nghĩ rồi, trăm năm sau thụy hiệu của quá nhân là Vũ, miếu hiệu là Binh Tổ, Đại Đường Binh Tổ Vũ Vương Trường, cứ gọi là thế!"Loan Bố lại ngẩng đầu nhìn trời
"Đại vương, bây giờ nghĩ tới thụy hiệu có phải sớm quá không
Hơn nữa, miếu hiệu này
Thôi, thôi vậy
""Sao, ngươi không thấy quả nhân xứng với miếu hiệu và thụy hiệu này à? Như Triệu vương giỏi lắm được gọi là Trụ, Ai, U gì đó thôi, hoặc là Triệu Lệ vương! Còn với hiền danh của quả nhân, chỉ hận thụy hiệu quá ít
"Loan Bố suy nghĩ một chút, chợt phát hiện đại vương nhà mình rất hợp với chữ Lệ
Bạo ngược vô thân là Lệ, tàn nhẫn vô lễ là Lệ, nâng tà bất chính là Lệ, nói nhiều gây họa là Lệ
Xem xem còn ai phù hợp với nó?Lưu Trường bốc phét nửa ngày trời mới nghiêm túc nói:" Người Hung Nô thực sự không dễ giết, chúng chạy quá nhanh, một khi phát hiện ra yếu thế là chạy ngay, còn chạy khắp nơi, ở đại mạc thế này muốn bắt chúng quá khó
May là tên của bọn chúng không sắc, tuy bắn nhanh, nhưng không xuyên được giáp của quả nhân
""Phùng Kính nói đúng, thái úy nói cũng không sai, Hung Nô khó chơi không phải vì binh lực chúng mạnh, mà là chúng chạy quá nhanh, muốn làm chúng trọng thương rất khó
"Các tướng lĩnh xung quanh gật đầu
"Bọn chúng chưa chạy xa đâu, vẫn thường tới thăm dò vị trí của chúng ta
"Mọi người đang nói, Quý Bố ngồi xuống nhìn Lưu Trường:" Đại vương, chúng ta nên đi rồi
""Đi đâu?""Về nước Đường!""Hả? Chúng ta vừa tới, sao đã phải đi?"Quý Bố nghiêm túc nói:" Vừa rồi thần mới hỏi tù binh, ở gần đây còn có hơn mười bộ lạc, mà đám kỵ sĩ vừa rồi chạy thoát, nhất định sẽ báo cáo
Rất nhanh chúng sẽ phái lượng lớn kỵ sĩ tới tìm chúng ta, nhân số kẻ địch ít nhất hơn chúng ta chục lần, không thể địch lại, tốt nhất nhân lúc chúng chưa tìm tới mà rút thôi
"Lưu Trường kiêu ngạo nói:" Mười lần thì sao?""Khi đại vương xuất chinh từng hứa với thần, sẽ nghe thần khuyên can, không làm càn mà
""Thế à, sao quả nhân không nhớ?""Đại vương!! Làm người sao có thể nói mà không giữ lời?" Quý Bố nói lớn:"Khụ, không phải quả nhân nói không giữ lời, chỉ là Hung Nô thế lớn, nếu không thể cho chúng đòn đau bây giờ, sau này ắt gây họa cho Đại Đường, quả nhân vì bách tính, tiếc gì thanh danh
" Lưu Trường nói đường đường đại nghĩa, bộ dạng trông rất quen, hoàn toàn là phục chế lại vị quốc tướng không tiện lộ tên nào đó:Quý Bố cau mày, lấy thứ gì đó từ ống tay áo ra
"A, ngươi lấy ra đi, chiếu lệnh của a mẫu chứ gì?" Lưu Trường đứng dậy nhìn tướng lĩnh xung quanh hỏi:" Các ngươi nghe vương lệnh của ta, hay chiếu lệnh Trường An?""Nguyện vì đại vương mà chết!" Đám tướng lĩnh hò hét tuốt kiếm ra, ánh mắt bất thiện nhìn Quý Bố:Quý Bố lập tức bị bao vây, sắc mặt vẫn hết sức bình tĩnh:" Đại vương muốn làm cái gì?""Ha ha ha, người Hung Nô có thể chạy, nhưng bộ tộc của chúng cũng có thể chạy sao?" Lưu Trường nhìn các tướng xung quanh, phẫn nộ hét lên:" Mười năm qua, Hung Nô cướp bóc lớn nhỏ hàng trăm lần, giết con dân ta trên vạn
Hôm nay, chính là lúc báo thù rửa hận cho nước Đường, quả nhân không phải quân tử cũng hiểu ân thù, ai có ân với quả nhân báo đáp gấp mười lần, ai có thù với quả nhân, đáp lại gấp mười lần
""Vâng!" Mọi người hò hét:Lưu Trường lên ngựa lớn tiếng nói với Quý Bố:" Quý xá nhân theo ta giết vài tên tặc nhân dùng để thứ tội
"Quý Bố bất lực cúi đầu:" Vâng!"Được dẫn đường chỉ dẫn, Lưu Trường bắt đầu tập kích bộ tộc Hung Nô, người Hung Nô bấy giờ đã nhận ra quân Đường xâm nhập
Đương nhiên chúng không biết thống soái đội quân này là Đường vương, tọa trấn nơi này là Hữu hiền vương lập tức điều động kỵ sĩ các bộ chuẩn bị bao vây tiêu diệt đội quân này
Sau khi Hữu hiền vương điều những kỵ sĩ đó đi, các bộ lạc liền bị quân Đường tập kích, lối suy nghĩ của Lưu Trường rất đơn giản, nếu không mang đi được thì đốt, dùng biện pháp này làm suy yếu thế lực Hung Nô
Kê Chúc cưỡi trên con ngựa lớn, khi hắn dẫn kỵ sĩ tới bộ lạc gần nhất chỉ thấy ánh lửa rực trời và cột khói cuồn cuộn
Khắp nơi là thi thể, ngay cả ngựa cũng bị giết
Xe, vật tư, đồng ruộng hữu hạn đều bị thiêu hủy
Kê Chúc đanh mặt nhìn tất cả, giọng rất bình ĩnh:" Số lượng kẻ địch không nhiều, không tới 5000 như những kẻ kia nói
""Sao đại vương biết?""Đại là nhóm nhân mã đông, bọn chúng sẽ mang số vật tư này đi, tuyệt đối không nỡ đốt
Hơn nữa thời gian qua bọn chúng đều tập kích các bộ lạc nhỏ, nhân số chừng hai nghìn người
" Kê Chúc nheo mắt, căn cứ thế cục hiện thời để phân tích động tĩnh kẻ địch:"Giờ phái nhân mã nói với các bộ tộc xung quanh, đi về phía Sóc Phương, không được lạc đàn
Ta sẽ tự mình dẫn người tới Hà Nam, cắt đứt tiếp tế hậu cần của đám người này, khiến chúng không cách nào về nước Đường, giết chúng ở đây, tế người đã mất
"Đây là lần đầu tiên Kê Chúc gặp phải người dùng chiến pháp giống Hung Nô, vừa chạy vừa đánh, đám người này hành tung vô định, tới lui như gió, tìm thấy bộ tộc nhỏ thì đánh, gặp cường đại thì chạy
Đây đúng là chiến pháp Hung Nô thuần túy rồi, có điều Kê Chúc không lo, hơn nghìn người sức phá hoại có hạn, đợi tới lúc bộ tộc tụ tập, bọn chúng sẽ không thể cướp bóc được nữa, mà mình lại chặn đường lui của chúng, giữ chúng ở Hà Nam, giệt toàn bộ
Kê Chúc lại gọi một kỵ sĩ tới, hỏi:" Ngươi xác định thống soái của chúng là mãnh tướng cưỡi bạch mã chứ?""Đúng ạ, đại vương, người đó vô cùng dũng mãnh, dùng một cây trường mâu, không ai cản được
" Kỵ sĩ đó tới nay vẫn còn sợ hãi:Kê Chúc cười to:" Nếu như thế nên dùng y, hai bên giao chiến cố gắng bắt sống, ta muốn dùng người đó thống soái quân đội
"Cùng lúc ấy Lưu Trường cùng mọi người ngồi bên sườn núi, hào hứng ăn thịt
Thời gian qua bọn họ liên tục phá bốn bộ lạc, được vô số vật tư, đốt đi cũng nhiều, còn lại dùng làm tiếp tế
"Mạo Đốn đúng là không tệ, bộ chiến pháp này rất thực dụng, ha ha ha
"Lưu Trường lau miệng, lại uống một ngụm rượu:" Đây mới là điều đại trượng phu nên làm, giết kẻ địch, cướp bò dê của chúng, ăn bên đống lửa, đáng tiếc không có nữ nhân làm bạn
""Đại vương, nên đi thôi, lần này chúng ta thu hoạch lớn, nếu tiếp tục không đi, bọn chúng sẽ
" Có tướng lĩnh nói:"Sẽ cắt đứt đường lui, để chúng ta không về được
" Lưu Trường tiếp lời:Quý Bố ngẩn ra:" Đại vương nếu đã biết, vì sao còn chưa đi?"