Lưu Trường chẳng coi là chuyện gì to tát: "Ha ha ha, đại mạc mênh mông, đi đâu chẳng được, sao chúng ngăn nổi? Nếu tới rồi thì phải cho chúng một đòn đau, tên Hữu hiền vương kia ắt đang điều động quân đội chặn hướng đi của chúng ta, đồng thời tụ họp bộ tộc, tránh bị phục kích
"Quý Bố nhắc:" Vâng, nếu chúng tụ tập với nhau chúng ta sẽ không ra tay được
""Chúng ta vốn phải đi tìm từng bộ tộc một, nay chúng tụ tập với nhau rồi, sao lại không ra tay được?" Lưu Trường vẫn cái thói lấy ống tay áo lau miệng không chừa:Loan Bố kinh ngạc:" Đại vương, Hung Nô cả tộc là binh, vài bộ tộc tụ tập lại, kẻ dùng cung tới bốn năm vạn, chúng ta có hơn nghìn, sao địch được?"Lưu Trường nhìn Loan Bố lại nhìn Quý Bố, mặt mày đắc ý:" Mấy ngày qua chúng ta đi đâu cũng gặp người Hung Nô, bọn chúng lấy trăm người làm một đội, tìm kiếm chúng ta, níu chân chúng ta
Điều này nói lên cái gì?""Nói lên rằng địch đã cắt đường lui của chúng ta, cho nên mới toàn lực tìm kiếm, muốn diệt sạch chúng ta
" Quý Bố nhìn cái thấy điểm mấu chốt rồi:Lưu Trường ngửa mặt cười to:" Chuyện đã tới nước này, chúng ta đã không có đường lui, hoặc là giết nhiều người Hung Nô hơn nữa, hoặc bị chúng vây ở đây đợi chết
"Loan Bố nhìn bộ dạng Lưu Trường, ai mà không biết còn tưởng y đang bao vây kẻ địch
Quý Bố là người đã tham gia cuộc chiến Hán Sở càng quen thuộc, chơi trò đập nồi dìm thuyền đây mà
Lưu Trường tuyên bố:" Quả nhân từng theo Hoài Âm hầu học tập, vô số lần diễn luyện đối chiến với Hung Nô, học binh pháp hơn 20 năm, hôm nay rốt cuộc có cơ hội vận dụng
""Quý Bố, chúng ta đi chậm chút, trước tiên kiếm chỗ nấp vài ngày, đợi bộ tộc của bọn chúng tụ tập với nhau sẽ tung lưới bắt hết
""Vâng!"Tới nước này rồi Quý Bố không cách nào phản đối, đành toàn lực phối hợp
Người Hung Nô tìm mãi không thấy tung tích của địch, lúc này đã sốt ruột, chỉ Hữu hiền vương vẫn bình tĩnh
Vật tư của người Đường không thể duy trì quá lâu, huống hồ thời tiết ngày một lạnh, sắp tới mùa đông rồi, trên thảo nguyên ai hiểu cái đáng sợ của đói và gió lạnh hơn người Hung Nô
Lưu Trường suất lĩnh đám kỵ sĩ trốn đông trốn tay, suốt ngày quanh quẩn ở Sóc Phương
Tòa thành này đã bị phá hỏng từ lâu, hoàn toàn không nhìn ra hình dạng tòa thành, nhiều bộ tộc tụ tập ở nơi này, gia súc thành đàn, chiến mã chạy như từng đợt sóng, túp lều lớn nhỏ dựng xung quanh thành, khói đen phiêu đãng, náo nhiệt hết sức
Lưu Trường không dám tới quá gần, sợ bị mục dân phát hiện, nơi này không có quá nhiều chỗ để ẩn nấp
Bọn họ tụ tập ở mảnh đất bằng phẳng, nhìn không thấy điểm cuối, dưới bóng đêm, sao sáng vô cùng
Trên dốc cao, con ngựa trắng mài móng trước, mũi không ngừng phun hơi
Lưu Trường tay cầm trường mâu, bình tĩnh nhìn khu lều trại đằng xa, lều cực nhiều, như rừng cây vậy, đếm không hết, khắp nơi đốt lên những đống lửa lớn, có thể nghe thấy tiếng người Hung Nô la hét, gia súc đều nghỉ ngơi trong những cái chuồng đơn giản
Các kỵ sĩ phân bố hai bên cũng đang nhìn chằm chằm khu lều trại
Lưu Trường không nói một lời, trường mâu chĩa về phía trước
Tức thì các kỵ sĩ nối nhau từ hai bên trái phải y tuôn ra, bọn họ như dòng lũ từ trên núi đổ xuống, kéo về phía địch, tốc độ không nhanh, còn chưa tới lúc toàn lực xung phong
"Giết !"Khi nhìn thấy kỵ sĩ phía trước đống lửa, Lưu Trường rống lên
Các kỵ sĩ đồng loạt la hét, giết về phía địch, đám kẻ địch này không hề có phòng bị gì cả, Lưu Trường đâm xuyên người một tên, hất thi thể hắn đi, ném thẳng vào cái lều phía xa
"Phóng hỏa!"Những kỵ sĩ tinh nhuệ này bằng vào mã thuật của mình, đập tan đống lửa, có người cầm luôn đuốc ném các nơi
Đêm thảo nguyên lạnh vô cùng, nên đống lửa có sẵn, người Hung Nô đề phòng hỏa hoạn sẽ chất đá xong quanh, tạo thành dài ngăn lửa
Trường mâu trong tay Lưu Trường đang ném thanh củi cháy đi xung quanh, ngựa vẫn phóng như bay, không hề dừng lại
Hơn nghìn người xông vào điểm tụ tập, tức thì bị nhấn chìm, được bóng đêm, lều trại che chắn, kỵ sĩ Hung Nô có nhìn căng mắt cũng không biết xảy ra chuyện gì, còn phía quân Đường phóng hỏa khắp nơi khiến người Hung Nô kinh hoàng thức dậy, lao ra khỏi lều kháng địch
Chỗ nào cũng hỗn loạn, đâu đâu cũng nghe thấy người Hung Nô la hét, Lưu Trường múa tít trường mâu, phàm là người bị y gặp phải liền không có cơ hội sống sót
Quý Bố dẫn người phá chuồng gia súc, đám gia súc hoảng loạn đào vong, gây ra hỗn loạn lớn hơn
Các kỵ sĩ giết từ mé ngoài bên phải giết tới mé trái, Lưu Trường không dừng lại, dẫn kỵ sĩ chạy một mạch, để lại sau lưng là doanh trại Hung Nô cháy rừng rực, chỉ có số ít kỵ binh Hung Nô đuổi theo, số còn lại chẳng biết đang đánh với ai, chỉ thấy ánh lửa xông tận trời, gia súc kêu thảm thiết
Lưu Trường xông ra tới ngoài ngửa đầu cười vang
"Đại vương! Đại vương! Còn sáu kỵ sĩ không theo kịp! Bị người Hung Nô đuổi tới rồi!" Loan Bố gọi:Lưu Trường ghìm cương ngựa quay lại, xông về phía người Hung Nô đang truy kích
Người Hung Nô thấy dưới anh trăng, một tướng lĩnh như hung thần cưỡi ngựa trắng xông về phía này, tức thì biến sắc mặt xoay người chạy ngay
Lưu Trường liên tục giết mấy kỵ binh Hung Nô, một mình đuổi chúng về đại doanh, nhìn mấy kỵ sĩ bị thương :" Đưa bọn họ đi cùng! Đi!"Mọi người lần nữa rời đi
Kê Chúc sắc mặt âm trầm nhìn mấy thủ lĩnh bộ tộc kêu khóc phía xa, không có chút mềm lòng nào, trực tiếp ra lệnh chém đầu
Hắn xoay người đi nhìn đại doanh tan hoang, không sao ngờ tới được người Đường lại có dũng khí này
Lần tập kích này người Đường không giết được là bao, trong bóng đêm không thể tác chiến, nhưng bọn chúng tạo thành tổn thất cực lớn
Trong đại loạn, không biết bao nhiêu người Hung Nô bị chết cháy, bị gia súc giẫm đạp chết
Lại còn tàn sát lẫn nhau, lượng lớn vật tư bị thiêu hủy
Gia súc cũng tổn thất, tới nay bọn họ vẫn đang đi tìm gia súc bỏ chạy
Mà quan trọng nhất là sĩ khí
Bao năm qua người Hung Nô chưa từng thua thiệt thế này
Đối với người Hung Nô ở đất Hà Nam mà nói, đây là đả kích cực lớn, Kê Chúc nhìn tộc nhân bất an đứng quanh đại doanh cháy đen, không kìm được mắng chửi
"Phái hết các kỵ sĩ đi, ta phải bắt bằng được những kẻ đó, ta muốn giết chúng, nấu chúng, ăn thịt chúng!"Đám tả hữu kinh hoàng, đang rối rít điều động người thì Kê Chúc hút sâu một hơi, gọi bọn họ lại
"Thôi vậy, đừng phái quá nhiều người, tránh bọn chúng chạy mất, mọi người cẩn thận chút, cảnh giác lần tập kích thứ hai của chúng
Ngoài ra biết thư báo cho đại thiền vu, ta hoài nghi quân Đường còn có hành động lớn, bảo đại thiền vu tới cứu viện
"Tướng lĩnh có chút chần chừ:" Đại vương, nếu phái người cầu viện, đại thiền vu sẽ tức giận, ảnh hưởng tới uy danh của ngài, chẳng qua là hơn nghìn kẻ địch
"Kê Chúc lắc đầu:" Chỉ cần đánh bại kẻ địch, quan tâm gì tới vinh dự hay không, ta thà để a phụ ta đánh một trận còn hơn là bỏ qua cho đám người này
Đi ngay đi!""Vâng!"Khi Kê Chúc phái người khắp nơi đề phòng quân Đường quay lại, đồng thời xin chi viện Mạo Đốn thì Lưu Trường đã rời đất Hà Nam
Đúng thế, y không đi về phía nam hay phía tây trở về lãnh địa của mình mà chạy thẳng về phía bắc, tới trong lòng Hung Nô
Sau khi trải qua vài trận thắng lợi, tướng sĩ không sợ gì nữa
Lúc này Lưu Trường ngồi trong cái lều cười nói ăn thịt, ở bên cạnh có rất nhiều người Hung Nô, bọn họ kinh sợ nhìn tên người Đường đó ăn uống, run bần bật
Bọn họ vốn là một bộ tộc nhỏ của Hung Nô, số lượng chỉ vài trăm, một ngày đang chăn thả như bình thường, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đội quân, tên tướng quân cưỡi ngựa trắng giết chết quý tộc trấn thủ ở đây và tùy tùng của ông ta
Bọn họ vội cầu xin, bọn họ không phải người Hung Nô, một nửa là người Đinh Linh, một nửa là Đông Hồ
Mạo Đốn sau khi đánh bại kẻ địch liền xé lẻ bọn họ ra, chia tới các nơi giảm thiểu lực ngưng tụ
Bộ lạc nhỏ thế này thường do mười mấy người Hung Nô trông coi, bọn họ tay không tấc sắt, không dám phản kháng
Dẫn đường phiên dịch lại cho Lưu Trường nghe, y liền không giết họ, vừa ăn thịt vừa nói với những người sợ hãi:" Các ngươi không cần sợ, quả nhân là vương nước Đường, lần này dẫn quân tới là để cứu những người bị Hung Nô khinh khi như các ngươi
""Loan Bố, ban thịt cho họ!"