Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 354 - Chương 354: Các Ngươi Theo Ta

Chương 354: Các ngươi theo ta

"Đều tại Lý Tả Xa! Vì sao để đại vương xuất chinh chứ?"Trong Đường vương cung, quần thần loạn hết cả lên

Phùng Kính là tức giận nhất, trước kia hắn phản đối Lưu Trường tự mình xuất chinh, giờ hay rồi, đại vương mất hẳn tung tích, không rõ sinh tử

Phùng Kinh giật tóc mình, quần thần bất an, thương thảo phải làm sao

Trương Thương trông vẫn bình tĩnh như cũ, trấn định nói:" Các vị không cần sốt ruột, thái úy đã dẫn người đi rồi

""Lý Tả Xa căn bản không phải đi cứu đại vương, đại vương ở đất Hà Nam, ông ta lại từ Đại Quận bắc thượng, rõ ràng là muốn hại chết đại vương

"Người lên tiếng là Lưu Quảng, sau khi mất liên lạc với đại vương, áp lực từ rất nhiều tông thất đổ lên người hắn, ca ca hắn Yên vương viết thư, ngôn ngữ cực kỳ hà khắc, nói nếu Đường vương có chuyện gì, coi như không có đứa đệ đệ như hắn

Nếu không phải thái úy khuyên can thì nước Yên đã xuất binh tới đất Hà Nam

Nước Triệu cũng vậy, Triệu vương đã phái Chu Bột dẫn hết quân tới nước Đường, viết thư mắng chửi Trương Thương là thứ nghịch thần phải bị xử tử

Lý Tả Xa lại mừng rỡ, lúc này ông ta đang ở Đại Quận, nói muốn triệu tập quân đội Yên Triệu, cho Hung Nô một đòn đau

Lưu Quảng mặt trắng bệch ngồi đó mắng:" Cứ đợi mà xem, chúng ta đều ngồi xe tù về Trường An

"Tới giờ chưa có tin từ Trường An, nhưng Lưu Quảng có thể tưởng tượng ra thái hậu tức giận thế nào, bọn họ sắp xong đời cả rồi

Trương Thương thấy quần thần hoảng hốt thì lắc đầu:" Người Hung Nô chưa bắt được đại vương, thời gian qua chúng không ngừng phái sĩ tốt tới biên cảnh, hẳn là chặn đường đi

Điều này chứng tỏ đại vương vẫn an toàn

"Vậy để thái úy đi mở lối cho đại vương về

""Thái úy nói, người Hung Nô cũng đang đợi ông ta, chỉ có thể xuất binh từ hướng khác, thu hút chủ lực Hung Nô, để đại vương tìm cơ hội đột vây

"Trương Bất Nghi trông chẳng hề sốt ruột, còn lớn tiếng nói:" Nếu nói tới đánh trận, ta không dám xác định, nhưng nếu nói tới chạy trốn, thiên hạ không ai giỏi hơn đại vương

Trước kia ở Trường An, đại vương chạy, cả bọn ta còn không tìm được, huống hồ ở đại mạc vạn dặm

Chư vị cứ yên tâm, đại vương chúng ta lúc này đang ăn thịt uống rượu đó

"Quần thần không để ý tới hạng cuồng vọng đó, chỉ có Triệu Bình gật gù

Cái công thở dài, lòng có hơi lo lắng, không biết đồ nhi của ta đang chịu khổ nơi nào

"Nào, ăn đi! Ha ha ha!"Lúc này Lưu Trường đang ôm một người Đông Hồ, nhét thịt vào miệng đối phương, người Đông Hồ đó bị Lưu Trường giữ, không thoát được, cũng không dám vùng vẫy, đành cười ngốc nghếch ăn thịt nướng

Lưu Trường dùng tiếng Đông Hồ nửa mùa vừa nói vừa minh họa, miễn cưỡng hiểu được nhau

"Ta thấy ngươi cũng là tráng hán, sao lại sợ người Hung Nô như thế?""Hung Nô có gì mà sợ, trước đó ta đánh một trận, giết 346 tên Hung Nô

"Người Đông Hồ sợ lắm mà không dám nói

Lưu Trường nhìn mục dân xung quanh, lớn tiếng nói:" Nếu các ngươi muốn theo ta, quả nhân sẽ cho các ngươi binh khí lương thực, đợi về nước Đường, các ngươi sẽ đều có tước vị, được chia gia súc! Nếu các ngươi không muốn theo ta, ta không làm khó các ngươi, có thể cấp cho các ngươi đồ tiếp tế, để các ngươi tự giữ mình, để các ngươi chạy trốn

""Có điều phải cẩn thận, người Hung Nô đang truy đuổi ta khắp nơi, nếu các ngươi bị chúng dùng làm kỵ sĩ đấu với ta, ta không nể mặt đâu

"Lưu Trường bẻ rắc khúc xương trong tay, nhai nuốt ngấu nghiến

Mục dân trầm mặc nhìn nhau

Lưu Trường ăn no rồi lệnh mọi người lên ngựa, cưỡi trên con ngựa trắng lớn, hỏi:" Thế nào, có ai muốn theo ta đi chơi người Hung Nô không?""Đại vương, ta theo ngài!" Người trẻ tuổi vừa rồi được Lưu Trường nhét thịt đứng dậy kêu to:"Ta cũng muốn

""Giết lũ chó Hung Nô!"Không ít người la hét, Lưu Trường liền phân phối vũ khí, chiến mã cho họ, để Quý Bố thống soái

Đa phần không dám đi theo, Lưu Trường không làm khó, phát cho gia súc và ngựa, để bọn họ rời đi

Kê Chúc đợi rất lâu không thấy bóng dáng Mạo Đốn

Đồng thời cũng không tìm thấy tung tích kẻ địch, chuyện này làm Kê Chúc bực bội, đám người đó biết bay hay sao? Làm sao lại đột nhiên biến mất?Đúng lúc này rốt cuộc cũng có tướng quân dẫn kỵ sĩ tới Hà Nam

Kê Chúc tự mình đi nghênh đón, vị tướng này là đường thúc của Kê chúc, vai hùm mình gấu, hung tợn vô cùng

Thần sắc ông ta khác thường, tựa hồ đang nổi giận, Kê Chúc hỏi:" Tướng quân, a phụ ta sao lại không tới?""Quân đội Đường, Yên, Triệu tới đánh chúng ta, đại thiền vu đang chiến đấu với chúng, tên người Đường giảo hoạt kia dùng kỵ binh nói chân quân ta, dùng bộ binh bắn giết

" Tướng lĩnh đó nói một câu, chợt dừng lại nhìn chằm chằm Kê Chúc, mắng:" Cái đó chưa nói, chỗ ngươi rốt cuộc làm sao?""Làm đại thiền vu thất vọng rồi, đội quân Đường ở đây dứt khoát là tinh nhuệ của bọn chúng, chiến mã cao lớn, tốc độ cực nhanh, đám kỵ sĩ kỹ thuật cao siêu, không ít kẻ có thể kỵ xạ

Tướng lĩnh suất lĩnh chúng vô cùng dũng mãnh

""Vậy ngươi đã tìm được bọn chúng chưa?""Chưa, bọn chúng như biến mất vậy, không thây đâu cả

"Tướng quân kia cười lạnh:" Ngươi đương nhiên là không tìm thấy, chúng ở ngay trong lòng chúng ta, ngươi là thứ ngu xuẩn, vì sao không ngăn chúng, biết chúng làm gì ở hậu phương không?"Đối diện với vị "thái tử" này, ông ta chẳng nể nang gì, chửi là chửi, nếu chẳng phải thân phận của hắn thì đã đánh luôn rồi

Mà Kê Chúc đối diện với vị trưởng bối này cũng rất khiêm tốn, hắn choàng tỉnh, bật cười nói:" Bảo sao ta tìm không thấy, té ra chúng bắc thượng rồi

""Kẻ địch sắp đánh tới Long Thành rồi mà ngươi vẫn còn cười được à?" Tướng quân kia thấy Kê Chúc bình thản như vậy thì giận lắm:Kê Chúc lắc đầu:" Chỉ cần các nơi có chuẩn bị, bọn chúng sẽ không uy hiếp được gì, y không có dẫn đường ở sâu trong đại mạc, ngoài ra quân của y rất ít, chỉ hơn 1000 thôi, không đánh được tới Long Thành

""Hơn một nghìn?" Tướng quân kia hét lên:" Trước đó Tả Cốt Đô Hầu dẫn bộ tộc chi viện Long Thành, dọc đường chính là gặp phải hơn nhìn người này sao?""Tả Cốt Đô Hầu bị Đường tướng đánh vỡ đầu, sĩ tốt chạy được nói, người kia có hơn 5000 kỵ binh dưới trướng, ai nấy có thể kỵ xạ, mặc giáp chúng ta, dùng vũ khí của chúng ta, đại thiền vu tức điên

""Không thể nào!" Kê Chúc cả kinh, rồi hiểu ra:" Khẳng định y thu nhận các bộ tộc, để chúng làm sĩ tốt cho mình! Ta sớm nói với a phụ rồi, không thể chỉ biết giết chóc, phải làm các bộ tộc đó thực sự quy thuận

"Tướng quân kia nổi giận:" Xem ý ngươi thì ngươi thấy đại thiên vu sai à?""Giờ không phải lúc truy cứu, sĩ tốt đất Hà Nam không thể đi, nếu không người Đường sẽ thừa cơ tấn công

Ông mang theo bao nhiêu người?""Ta mang theo bao nhiêu người không liên quan tới ngươi, tiếp theo do ta tác chiến với tên người Đường đó

""Ngươi mang bao nhiêu nhân mã?""Ngươi đợi đại thiền vu tới hỏi tội đi

""Ta đang hỏi ngươi

Ngươi mang theo bao nhiêu nhân mã?" Sắc mặt Kê Chúc dần trở nên âm trầm, hai mắt nhìn chằm chằm vị đường thúc:"Chuyện này không liên quan

Ặc, ặc

"Tướng quân kia hai mắt mở lớn ôm yết hầu, nhìn Kê Trúc với vẻ không sao tin nổi, đổ sập xuống

Kê Chúc thu đao, sai tả hữu:" Các ngươi trấn thủ nơi này, nếu người Đường tấn công, không được ham đánh, vừa đánh vừa lui

Người Nguyệt Thị gần gũi với người Đường, cẩn thận bọn chúng tập kích

""Khi cần có thể bỏ Hà Nam, tập hợp với đại thiền vu, đất không quan trọng, người mới là quan trọng, hiểu chưa?""Vâng!"Kê Chúc lên ngựa, thong thả đi tới trước mặt số nhân mã tướng quân kia mang theo, đám người đó hoặc khiếp sợ hoặc phẫn nộ

Mà Kê Chúc thì mặt thản nhiên như không, một mình đi tới trước mặt bọn họ, nhìn đám người rõ ràng không phải tướng sĩ Hung Nô

"Các dũng sĩ, ta chính là nhi tử của đại thiền vu do thiên địa lập ra, người Đường khác với chúng ta, chúng tìm cỏ trong đất để ăn, còn chúng ta ăn thịt

""Người Đường đánh bại chúng ta, vậy chúng sẽ canh tác trên tất cả đất đai của chúng ta, khiến gia súc của chúng ta chết đói

Chúng ta là con dân thảo nguyên, là một, sinh ra trên lưng ngựa, chết đi cũng ở nơi ngựa dừng lại

""Phàm không phải người Đường, chính là người Hung Nô chúng ta

""Chúng ta trước ki chinh chiến là để tất cả người cầm cung là một nhà, đó là chúng ta chiến đấu trong nội bộ, còn bây giờ chúng ta tác chiến với người Đường, là chiến đấu với người ngoài

Chúng ta là huynh đệ, dù có thù riêng, nhưng khi tất cả muốn hủy diệt chúng ta, chúng ta phải liên hợp lại với nhau

"Kê Chúc nói những lời này dùng cả tiếng Hung Nô, tiếng Đinh Linh, tiếng Đông Hồ

"Tiếp theo, các ngươi theo ta, đuổi kẻ ác muốn hủy diệt quê nhà của chúng ta

""Giết bọn chúng!" Cả đám rống lớn, đồng loạt giơ cao vũ khí trong tay:

Bình Luận (0)
Comment