Cùng lúc ấy bên trong một chiếc lều của người Hồ, mọi người đang ăn mừng thắng lợi hôm nay
Qua lại toàn người Hồ, bên trong Hồ gì cũng có, thậm chí có người Hồ nói tiếng Triệu, bọn họ giết gia súc, châm lửa, tươi cười, bọn họ chưa từng ngờ được có một ngày giết người Hồ thảm như vậy
Bọn họ kính sợ nam nhân ngồi chính giữa kia
Rất nhiều người không biết tên vị đại vương đó, chỉ học các tướng lính khác, ngọng nghịu gọi là "đại vương"
Nam nhân tên Đại Vương đó thực sự rất dũng mãnh, thời gian qua bọn họ theo y chinh chiến khắp nơi, liên tiếp chiến thắng, không kẻ nào sống sót được dưới tay y, y cầm đầu xung phong, tựa như ma thần, thực sự là vô địch
Những người Hồ vốn đánh mắt ý chính phản kháng được Lưu Trường suất lĩnh dần tìm lại sức chiến đấu từng có
Bọn họ theo Lưu Trường, hiệp đồng tác chiến với các kỵ sĩ, cướp bóc gia súc, ngày ngày ăn thịt, chiến đấu, hưởng thụ cuộc sống
Lưu Trường vui lắm, y có dẫn đường, quân đội của y đang không ngừng tăng lên, những người này cực kỳ quen thuộc đương địa, luôn dẫn Lưu Trường đi tìm được những người bị ức hiếp, cứu đồng tộc của bọn họ
Đường vương phát huy bản lĩnh chuyên bắt nạt người già trẻ nhỏ, bọn họ phá hết bộ tộc nhỏ này tới bộ tộc nhỏ khác, tích tiểu thành đại, nhân mã mỗi lúc một đông
Loan Bố ngồi bên Lưu Trường lại nhắc:" Đại vương, chúng ta phải về từ phương hướng nào?""Về làm gì?" Lưu Trường tỉnh bơ nói:" Đợi quân đội của quả nhân lên tới mười vạn, diệt Mạo Đốn xong trở về nước Đường, không phải là tốt hơn à?""Đại vương, chỗ này toàn bộ tộc phi Hung Nô cộng lại cũng chưa tới mười vạn đâu
""Chỗ này không có thì đi tìm chỗ khác
"Loan Bố lắc đầu không nói thêm nữa, dù sao hiện giờ bọn họ không thiếu vật tư, thực lực lại càng cường đại, đại vương còn có bản lĩnh, hẳn tự có suy nghĩ của mình
"Ngươi không cần phải lo
Hung Nô nay chắc chắc là đã loạn thế trận, thái úy sẽ không bỏ qua cơ hội này
Chúng ta càng quấy phá ở đây, chỗ thái úy càng có ưu thế
""Thần hiểu, nhưng đại vương không nên lấy mình làm mồi nhử
"Lưu Trường cười khẽ:" Loan Bố, quả nhân sinh ra trong nhà đế vương, mười mấy năm qua mỗi ngày đều ăn uống chơi bời, khi trẻ con nhà khác vất vả ngoài đồng ruộng, ta chỉ ngồi hưởng thụ, chẳng động tay vào cái gì
Nay phải làm thứ xứng đáng với xuất thân này rồi, ăn bò dê mười mấy năm không thể miễn phí được, đều phải trả đấy
""Quả nhân trước đó đi Vân Trung, dọc đường nhìn thấy nhiều nhất là phần mộ
""Quả nhân vội vàng rời đi, không dám bày tiệc ở đó, thân là đại vương mà không bảo vệ được con dân của mình, vậy còn gì là vương?""Quả nhân muốn thiên hạ kính sợ chính mình, không phải vì ta là nhi tử của Cao hoàng đế, mà vì chính con người ta
""Đây là giang sơn a phụ để lại, kẻ nào dám phá hỏng, quả nhân tuyệt không tha
"Loan Bố hồi lâu không nói, chỉ yên tĩnh ngồi nhìn vị Đường vương không lớn được này, gia phụ Hán Cao Tổ, trước kia là chỗ dựa, nay là sứ mệnh
Loan Bố nhìn người Hồ xung quanh, nói nhỏ:" Đại vương, những người này theo đại vương đánh trận nhỏ được, nhưng không thể đánh chiến dịch gian nan, nếu gặp phải chủ lực Hung Nô, chỉ sợ họ sẽ chạy trước tiên
""Vậy thì tránh chủ lực của Hung Nô, chỉ cần đánh những trận có lợi cho mình là được rồi
Huống hồ ta và Lý thái úy ai mới là con mồi còn chưa biết được, biết đâu quả nhân mới là người chém được cái đầu của Mạo Đốn trước
"Mà lúc này Kê Chúc cưỡi tuấn mã, xem dấu vết đống lửa còn lại trên mặt đất, bất giác nhíu mày
Kỵ binh mau chóng dẫn tới mấy nô lệ thần sắc sợ hãi
Những người này kêu to:" Là người Đường, không liên quan tới bọn ta, bọn ta không cướp gia súc, do người Đường cho
""Tha mạng, đều là do người Đường làm
"Vẻ mặt Kê Chúc rất ông hòa, bảo kỵ binh thả họ ra
"Chúng ta vốn là người nhà, do người Đường xúi bẩy các ngươi, muốn ép buộc các ngươi làm loạn, chúng muốn lấy những người đáng thương các ngươi làm lá chắn, để đi nạp mạng
Ta không trách tội các ngươi, các ngươi có thể về bộ tộc, giữ lại gia súc đi, đừng mắc bẫy người Đường
""Nếu các ngươi còn gặp lại bọn chúng, hãy nói, chúng ta là đồng tộc, chỉ cần bọn chúng chịu đầu hàng, ta sẽ xá tội, cho chúng tự do
"Những người kia bái tạ Kê Chúc, vội vàng bỏ đi
"Khoan đã
" Kê Chúc còn chưa hỏi hết:" Các ngươi có biết tên tướng quân người Đường tên là gì, ăn mặc thế nào không?"Mấy người Hồ kia vội nói:" Nghe rất nhiều người gọi y là Đường vương, cưỡi con tuấn mã trắng, mặc giáp vàng
""Cái gì?" Giây phút đó vẻ mặt Kê Chúc biến đổi hẳn, mắt trợn lên:" Giáp vàng à?"Mấy người kia khiếp sợ vâng dạ
Kê Chúc kích động tới đứng ngồi không yên, sau đó phát ra trường cười dài:" Mau! Mau! Gọi hết kỵ sĩ Hà Nam tới đây cho ta, bảo các bộ tộc xung quanh không cần tự bảo vệ nữa, phái hết kỵ sĩ tới
"Tùy tùng cả kinh:" Đại vương, nếu kỵ sĩ đi hết, người Đường tấn công thì
""Ha ha ha
Đường vương
Ha ha ha, trời cao đưa kẻ địch lớn nhất tới trước mặt ta rồi, để tất cả mọi người tới giết y, dù chết vài vạn, dù mất cả Long Thành cũng không sao! Phải giết Đường vương, Đường vương mà chết, nước Hán ắt đại loạn, đây là cơ hội trời ban
"Kê Chúc mừng phát cuồng rồi, hắn không còn bình tĩnh như ban đầu nữa
Hắn tức thì điều động toàn bộ bộ tộc xung quanh, tìm kiếm những kẻ kia, thấy là tử chiến, dù chết hết cũng không được tránh! Giết được tướng lĩnh thì phong vương, giết được mười sĩ tốt được phong hầu
Còn Lưu Trường cũng nhanh chóng cảm thụ được sự chuyển biến này, y nhìn thấy hơn nghìn kỵ binh liều mạng xông về phía mình
Lưu Trường thực sự sững sờ, đám người này vốn nhìn thấy mình còn chạy nhanh hơn thỏ, giờ có chút nhân số sao dám xung phong?Lưu Trường không sợ, y cũng xông thẳng tới, đám người đó không cầm cự được bao lâu, qua một trận tàn sát, đám người đó bị quân đội áp đảo của Lưu Trường nhấn chìm, chẳng còn lại mấy kẻ sống sót, Lưu Trường cũng gặp thương vong lớn nhất từ lúc xuất kích
Hơn nghìn kỵ sĩ theo y xuất phát chết hơn 50, thương hơn 100
Khi mọi người đang vui vẻ thu thập chiến lợi phẩm, Lưu Trường thấy không ổn
"Không đúng, bọn chúng muốn dồn toàn lực giết ta, không thể ở lại đây
Chuồn thôi!"Lưu Trường chuồn rất nhanh không thèm tư cách gì hết, dọc đường thông qua đánh phá các bộ lạc, số lượng chiến mã của y rất khoa trương, có thể luân phiên nhiều lần
Đó là nguyên nhân vì sao y có thể đối phó với Hung Nô ở đại mạng, vì y chạy nhanh hơn thôi
Lúc này Lưu Trường chạy thẳng về phía đông, vừa phá các bộ lạc lấy tiếp tế, tăng cường thực lực, đồng thời ứng phó với người Hung Nô điên cuồng kéo tới
Trường An, Tiêu Phòng Điện
Lữ hậu nhìn đại thần trước mắt, sắc mặt biến đổi khó lường:"Trường không rõ tung tích, Nguyệt Thị vương dẫn người đánh đất Hà Nam, phát hiện kỵ sĩ nơi đó đã rút hết, quân đội Hung Nô đối đầu với Lý Tả Xa không ngừng tăng lên, Chu Bột xuất phát từ Nhạn Môn tới Long Thành, giờ nên làm thế nào?"Hàn Tín nghe những chuyện này với vẻ mặt rất bình tĩnh:" Quân chư hầu đều đang chiến đấu với Hung Nô, bắc quân sao có thể ở Trường An?""Vậy khanh thấy nên để ai thống soái bắc quân?""Thần!"