Toàn bộ nước Đường được động viên
Số lương thực vật tư được dữ trữ từ lâu lúc này ồ ạt đổ về Vân Trung, Đại, Yên
Toàn bộ người trẻ tuổi ở nước Đường được triệu tập, có người đi vận chuyển vật tư, có người mặc giáp, cầm vũ khí làm quân dự bị
Đây là quốc gia vì chiến tranh mà sinh ra, rốt cuộc thời khắc này phát huy hết tiềm lực của nó, thành chỗ dựa của Hàn Tín
Mọi người thấy thấp thoáng bóng dáng nước Tần, nhất là khi thấy những dân tráng trầm mặc hung hãn vận chuyển vật tư, người trên đường qua lại đều vì chiến tranh mà chuẩn bị
Tượng nhân toàn lực chế tạo quân giới, bách tính vận chuyển lương thảo, dù là sĩ tử, quan lại thì lúc này cũng tự mình lên chiến trường
Nước Đường không có quan văn, huyện lệnh huyện úy đảm nhận tướng lĩnh trung tầng, quận thủ quận úy làm tướng lĩnh cao tầng
Hết thảy theo sự chỉ huy của Trương Thương
Trương Thương lúc này bộc phát tài năng hậu cần như Tiêu Hà, toàn bộ nước Đường được ông chỉ huy ai vào chức vụ của mình, vật tư cuồn cuộn đổ về tiền tuyến chưa từng đứt đoạn
Ngay cả Hàn Tín cũng thốt lên với tả hữu: Trương tướng có tài của Toán hầu
Hàn Tín cũng không làm Trương Thương phải thất vọng
Xuất binh đầu tiên là Chu Táo, thuận lợi tiến vào đất Hà Nam, Kê Chúc vì truy kích Lưu Trường lấy đi hết quân đội làm Chu Táo công chiếm nơi này, xua đuổi bộ tộc Hung Nô ở đây
Quán Anh đánh Cao Khuyết, hai bên đại chiến, Bắc quân không phụ uy danh, chiếm được nơi đây
Quán Anh vừa chiếm được Cao Khuyết thì xung quanh chợt xuất hiện lượng lớn kỵ binh Hung Nô, bao vây trùng điệp
Quán Anh chẳng sốt ruột, khi đối phương lập doanh trại ngoài thành, chỉnh đốn vài ngày, ông ta đột nhiên xuất binh
Hai bên đang đại chiến, Đường tướng Trần Tị dẫn Đường quân đánh phía sau, Hung Nô đại bại
Hung Nô lui về tả bộ lại gặp phải Chu Táo tới chặn đường, kỵ binh Hung Nô vừa trải qua đại chiến, vừa chạy đường xa, gặp phải đội quân tràn trề sinh lực, thế là bị diệt gọn
Chu Táo chém đầu quá vạn, thu chiến mã vật tư vô số
Chém đầu quá vạn là khái niệm gì? Trước đó Chu Bột cố ý cho Hung Nô vào phục kích, chém có vài nghìn đã là thành quả lớn nhất trong đại chiến với Hung Nô trong lịch sử Đại Hán
Chiến thích đánh Hung lớn nhất lịch sử của Lý Mục, có điều Hung Nô mà Lý Mục đánh không giống Hung Nô bây giờ, khi đó Hung Nô cũng không khác gì Đông Hồ, chỉ biết lao đầu vào đánh lộn xộn
Khi tiệp báo truyền về phía Hàn Tín, đám phó tướng điên cuồng
Chém đầu trên vạn, đó là kỵ binh tinh nhuệ nhất của Hung Nô đấy, thêm vào Quán Anh và Trần Tị đả kích nữa, Hung Nô gần như mất hết kỵ binh tinh nhuệ cánh phải rồi
Hàn Tín vẫn bình tĩnh:" Ưu thế của Hung Nô là tốc độ, vì thế phải làm chúng sức cùng lực kiệt mới đánh hạ, bọn chúng biết hành tung của Chu Táo, đều nghĩ là để chiếm đất Hà Nam, tuyệt không ngờ mục đích thật là phục kích tiêu diệt chúng
""Tuyệt đối không được vì chút chiến tích này mà tự đại, Mạo Đốn không phải kẻ ngốc, hắn đã nắm được thói quen tác chiến của Lý thái úy, cho rằng ông ấy sẽ tiến quân từng bước, chuyên tâm đại chiến
Không biết chủ soái đã đổi nên mới thua thiệt, nhưng Mạo Đốn sẽ hiểu ngay thôi, đồng thời có bố trí
"Chuyện diễn biến đúng như Hàn Tín nói, khi Mạo Đốn mất liên lạc với quân đội đất Hà Nam, tức khắc nhận định, chủ tướng không còn là người Đường nữa, hẳn là từ Trường An phái tới, có khả năng là Chu Bột
Ông ta từng đánh với Chu Bột rồi, cách xuất binh nhiều mặt rồi đặt mai phục này giống hệt chiến dịch lần trước, nên Mạo Đốn nhận định như thế
Mạo Đốn không tiếp tục tăng thêm quân cho cánh trái, bỏ giằng co với Hàn Tín, tập trung ưu thế binh lực, tập kích quân đội nước Triệu ở mé trái
May mà Nhâm Ngao tới cứu viện phát hiện ra động tĩnh này, vội phái sứ giả báo Chu Bột
Chu Bột không ham đánh, vừa đánh vừa lui, chuẩn bị lui về Trường Thành
Hàn Tín lúc này toàn lực tiến lên, đồng thời phái Tôn Xích bắc thượng, hợp lực với Yên vương Lưu Tị, chặn đường lui của Mạo Đốn
Thao tác này làm đám phó tướng choáng váng, Hoài Âm hầu chuẩn bị tiêu diệt mười mấy vạn kỵ binh của Mạo Đốn ư? Sao có thể chứ? Lúc này tiếp tục phân binh là cho địch cơ hội phá từng đội quân một! Nhưng người hạ lệnh là Hoài Âm hầu, họ không hiểu vẫn tin tưởng
Quán Anh bố trí Trần Tị phòng thủ Cao Khuyết rồi đi hợp quân cùng Hàn Tín
Chu Táo ở lại đất Hà Nam, không ngừng thăm dò tin tức của Đường vương
Lý Tả Xa rốt cuộc cũng tới Bắc Địa, mở chiến trường thứ tư, lấy Trương Tương Như, Hảo Huynh Đệ làm tướng, dẫn lượng lớn người Nguyệt Thị và sĩ tốt nước Đường từ Bắc Địa đi lên
Hảo Huynh Đệ nhận lệnh tới dải đất Nguyệt Thị cũ đợi, Trương Tương Như thì nam tiến liên hệ với Chu Táo, cùng tiến cùng lui
Cuộc chiến do Đường vương gây ra dần mất liên quan tới Đường vương, y giờ chỉ là nhân vật phụ, vai chính là Hàn Tín và Mạo Đốn
Khi hai người này đọ sức ở nhiều chiến trường, vị Đường vương nào đó chẳng biết gì vẫn đang trên đường đi
Trên mặt Lưu Trường không giấu nổi nụ cười
"Các ngươi nhìn thấy không? Quả nhân thiếu chút nữa giết chết tên Hung Nô vương kia
""Đại vương đã nói nhiều lắm rồi ạ
""Ha ha ha, trận chiến này quả nhân đánh thế nào? Quả nhân học Hoài Âm hầu bao năm không phải phí! Các ngươi nói đi, quả nhân đánh ra sao? Chia cắt kỵ binh, khiến chúng dồn ứ, chia cắt, chiến thuật này ra sao?" Lưu Trường vênh mặt hỏi:"Đại vương vận dụng binh pháp Hoài Âm hầu tới xuất thần nhập hóa, ai không biết hoàn toàn không nhìn ra đó là binh pháp của Hoài Âm hầu
Nhất là lúc đại vương xung phong trên cùng, chém tướng đoạt cờ, đúng là Hoài Âm hầu
" Loan Bố vẫn tiếp tục ngọt nhạt mỉa mai:Mặc dù thắng rồi nhưng Loan Bố rất bất mãn với Lưu Trường, thân là chủ tướng, phải tọa trấn hậu phương, không thì ở trung quân, chỉ huy toàn quân, thống lĩnh toàn cục
Làm gì có chủ tướng nào đi chém chủ tướng đối phương?
À, trừ Hạng Vũ
Lưu Trường tuy giành chiến thắng, phá vây thành công, nhưng gần như biến thành nhím, toàn thân toàn là mũi tên, thương tích nhiều chỗ
May cung người Hung Nô nhỏ, thích hợp bắn trên ngựa, tốc độ cao, tổn thương thấp, nên Lưu Trường mặc trọng giáp mới không sao
Để họ dùng cường cung Đại Hán xem, một loạt tên là Lưu Trường đi rồi
Nhưng Lưu Trường không đau lòng bản thân mà chiến mã của mình, con ngựa trắng bị thương rất nặng, giờ y đành cưỡi con ngựa khác
Lưu Trường vờ nghe không hiểu những lời mỉa mai đó:" Ha ha quả nhiên hất tung nghìn người xông vào Hung Nô, dọc đường chém giết vô số, nay cả thiên hạ đang đàm luận chuyện của ta
""Đại vương đã lâu rồi không liên hệ với nước Đường, sợ họ nghĩ đại vương gặp bất trắc rồi
""Không đâu, nếu giết được ta thì Mạo Đốn sớm đã dùng để đả kích lòng quân nước Đường, Mạo Đốn không làm thế, họ sẽ biết quả nhân còn sống
"Quý Bố ôm cánh tay bị thương, hỏi:" Đại vương muốn về Bắc Địa sao?""Về Bắc Địa à
Hiện giờ bọn chúng chắc chắn đang đuổi theo, đoán chừng không dám phân binh nữa đâu
Số lượng gần mười vạn ấy chứ, thế còn đánh gì nữa
Chạy thôi, không thể chạy về nước Đường, chúng ta đi đường vòng chạy về Lũng Tây, tới Trường An, sau đó về nước Đường
"Loan Bố liếc Lưu Trường, nói thật to:" Mười vạn đại quân có gì mà sợ, đại vương am hiểu binh pháp Hoài Âm hầu, chúng ta quay lại đánh với chúng đi
""Được rồi! Loan Bố, quả nhân nhận sai, được chưa? Quả nhân sau này ở hậu phương chỉ huy
Người đừng giận
" Lưu Trường cười nịnh, quan hệ của y với vị xá nhân theo mình từ lúc nắm sáu tuổi này chung quy không giống người khác:Loan Bố thở dài:" Đại vương, mạng ngài quý giá, dù là đổi lấy Mạo Đốn cũng không đáng
""Không, Loan Bố, mạng mỗi người đều quý giá, ta trúng thêm một mũi tên, huynh đệ ta bớt được chút thương vong
Ta dẫn họ ra khỏi nước Đường thì phải dẫn họ về, nếu chết, ta phải chết trước
" Lưu Trường ngẩng đầu lên nói:Ánh mặt trời chiếu lên người Lưu Trường làm khuôn mặt y trở lên rực sáng, cuồng phong đối diện thổi tới cũng vì vị đại vương này mà nhường đường
Lòng Loan Bố bỗng bình tĩnh lại, quay đầu nhìn sau lưng đại vương, những tướng sĩ kia đi trong gió lạnh thấu xương vẫn tươi cười, đôi mắt kiên định, dù là người Hồ cũng thế
Loan Bố chợt hiểu ra, giật cương, theo kịp đại vương nhà mình