Lưu Trường cùng đám kỵ sĩ nghỉ ngơi tại chỗ ăn uống dưỡng sức vài ngày, đến khi thám báo quay về báo tin ngày một gấp mới cưỡi lên con ngựa trắng to lớn, cầm lấy trường mâu, rống lên với mọi người:" Xuất phát!"Mọi người ồ ạt đi theo, nhưng Lưu Trường xoay về phía đông nam mà tiền, đám kỵ sĩ không hỏi, khi Loan Bố hỏi tới, Lưu Trường đắc ý nói:" Mấy ngày qua thám báo địch xuất hiện phía đông nam là nhiều nhất, có thể phán đoán thủ lĩnh của địch ở đó
Hắn vì bao vây quả nhân mà phái lượng lớn quân tới các nơi, giờ là lúc hắn yếu nhất
""Chỉ cần giết chết thủ lĩnh của bọn chúng, quân đội Hung Nô sẽ như nắm cát rời, không thể ngăn cản chúng ta một cách hữu hiệu
"Loan Bố cả kinh:" Đại vương, dù là hắn có phái hết quân đi tìm kiếm, bên cạnh cũng hơn vạn tinh nhuệ
Còn phía chúng ta, đám người Hồ kia đều từng bị Hung Nô đánh bại, chúng làm sao có gan đánh lại tinh nhuệ Hung Nô?""Sư phụ ta từng nói với ta, tướng lĩnh là lá gan của sĩ tốt, tướng lĩnh dũng mãnh thì sĩ tốt không biết sợ là gì, tướng lĩnh hèn nhát thì quân đội tinh nhuệ tới mấy cũng tan nát
" Lưu Trường nắm chặt trường mâu, nói với tả hữu:"Nếu quả nhân chiến tử rồi thì Quý Bố thống soái, nếu Quý Bố chiến tử thì Loan Bố thay, nếu Loan Bố chiến tử thì tới đô úy, đô úy chiến tử thì truân trưởng làm!"Tả hữu nghe thấy đều biến sắc, đám Quý Bố đồng loạt rút trường kiếm hét:" Nguyện tử chiến cùng đại vương
"Gió lạnh ù ù quất vào mặt đau rát, Lưu Trường cười sảng khoái vô cùng, thúc ngựa phóng đi, kỵ sĩ được dẫn đường chuyển lời lại đều kích động la hét tử chiến, lao thẳng về phía địch
Kê Chúc lúc này vô cùng kích động, sau khi điều chỉnh lại bố trí, hắn chia quân thành ba bộ, bao vây Lưu Trường từ ba hướng, cố ý đuổi y chạy về phía Ô Tôn
Đồng thời phái thám báo liên lạc với Ô Tôn, bảo họ phái người chặn đường phía trước
Hắn tin, Lưu Trường gặp bất kỳ đội quân nào cũng không thể đột phá trong thời gian ngắn, chỉ cần quấn lấy y, các quân khác sẽ lập tức kéo tới tiêu diệt
Kê Chúc đi chính giữa đội ngũ, thong thả nghe thám báo các nơi bẩm báo
Ô Tôn phái thám báo tới nói, họ chỉ va chạm với quân Đường một lần liền không thấy tung tích đâu
Kê Chúc không vội, hắn khẳng định Lưu Trường vẫn còn ở khu vực này, chỉ cần quân đội từ từ tiến lên, sớm muộn cũng bắt được y ở nơi nào đó
Kê Chúc tràn trề tự tin nói với tả hữu:" Các ngươi về nói với huynh đệ của ta, đừng tùy tiện tiến quân, cứ giữ vững
"Tiếng vó ngựa dồn dập chợt cắn ngang lời hắn
Kê Chúc nhìn về phía xe, một lá cờ đang từ từ xuất hiện, cờ càng lúc càng cao, lộ ra toàn thân, đó là lá cờ màu đen, dưới cờ là một đám kỵ sĩ ăn mặc kiểu người Hồ đang phóng về phía mình
Kê Chúc ngẩn ra chốc lát rồi mừng rỡ hết lên:" Nghênh địch, tức tốc phái người báo với các bộ quân, bảo họ tới cứu viện
"Kỵ binh Hung Nô tức thì xông về phía địch
Lưu Trường giơ cao trường mâu, đâm xuyên kỵ sĩ Hung Nô xung phong, bằng vào lực xung kích cường đại, đâm một lượt xuyên qua ba bốn kỵ sĩ
Thậm chí Lưu Trường chẳng kịp thu mâu, trực tiếp rút đao chém địch, đao bay trái múa phải, chém gục hết tên Hung Nô này tới Hung Nô khác
Trận hình quân Đường dùng là mũi dùi, Lưu Trường chính là mũi nhọn, kỵ sĩ tinh nhuệ của y đảm nhận vị trí xung phong, người Hồ thì ở giữa
Trên người Lưu Trường không biết bị đâm bao nhiêu phát, y căn bản chẳng hề thấy đâu, chỉ không ngừng chém giết, con ngựa trắng hung bạo hí vang liên tục húc ngã ngựa địch
Quân đội của Kê Chúc rất nhiều, riêng ở đây đã có hơn ba vạn, toàn là tinh nhuệ do Mạo Đốn phái tới
Lưu Trường khoan thẳng vào giữa trận hình của đối phương, nhưng càng tiến tới càng khó khăn, y còn đỡ, nhưng những kỵ sĩ khác không thuận lợi nữa
Kê Chúc không xuất chiến, hắn đứng ở đằng xa, thân quân của hắn không hành động, hắn quan sát tình huống rồi chợt bật cười, Đường vương đúng là rất dũng mãnh
Chưa bao giờ thấy người dũng mãnh như thế, y xông vào đống kỵ binh như hổ xông vào bầy dê, dựa vào thực lực của mình mở ra con đường máu
Có điều đây là cuộc chiến của hàng vạn người, sức mạnh cá nhân rốt cuộc có hạn, hiện kỵ sĩ bên cạnh y đã không theo kịp y nữa, đợi y bị tách khỏi quân của mình, bị đại quân nhấn chìm, vậy thì y chết chắc
Mà ngay lúc này vương kỳ sau lưng Lưu Trường thay đổi, nghiêng về phía trái
Quý Bố ở mé trái đột nhiên dẫn quân đội tách khỏi Lưu Trường, giết về mé trái, biến cố đột nhiên này làm người Hung Nô đang xung phong hỗn loạn, chiến mã xô vào nhau
Một góc mũi dùi tam giác tách ra đâm vào mét trái
Rồi cờ lại thay đổi, Loan Bố cũng dẫn người đâm vào mé phải
Mũi dùi giờ đã thành ba điểm xung phong, người Hung Nô bị cắt từ trong ra mấy mảng, ưu thế của kỵ binh ở chiến trường loạn thế này không phát huy được là bao
Người Hung Nô vốn đã xung phong lên rồi không thể quay đầu, chiến trường bị chia thành miếng nhỏ, kỵ binh nước Đường liên tục thay đổi hướng tấn công, làm người Hung Nô chẳng biết phải hay trái, chiến trường càng lúc càng loạn
Kê Chúc vội thông qua tiếng tù và hạ lệnh cho đại quân
Nhưng hạ lệnh điều chỉnh đối phó ổn thỏa rồi lại phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, mũi nhọn chính là Lưu Trường đã sắp giết xuyên qua đội ngũ rồi
Lưu Trường múa thanh đao đã chỗ mẻ chỗ quằn, vẫn dựa vào lực mạnh vô song chém bay đầu kẻ địch chắn đường
Kê Chúc lòng kinh hãi vô cùng, đây còn là con người không?Phải biết rằng trên chiến trường, phàm trong lòng có chút chần chừ sợ hãi thôi, kết cục chỉ có một, chết!Khi Lưu Trường giết tới trước mặt chỉ còn vài tên kỵ sĩ đang hốt hoảng đối diện với tên ma thần đẫm máu, y rốt cuộc nhìn thấy quý tộc Hung Nô được đám đông vây ở giữa, người đó ăn mặc hết sức hoa lệ
Lưu Trường cười gằn vung một đao chém liền ba cái đầu, một tên kỵ sĩ khác sợ hãi quay đầu ngựa, y mặc kệ nhắm thằng người kia
Kê Chúc hét lên:" Ngăn y lại! Ngăn y lại!"Thân binh của hắn phẫn nộ xông tới, một tên to lớn vung đao hét to, chưa kịp chém xuống thì tay đã bị chém đứt, Lưu Trường vung tay lần nữa, đầu cũng tách luôn
Đám thân binh khác thấy tình hình không ổn, gầm lên nhảy tới, muốn xô ngã Lưu Trường khỏi ngựa, dè đâu không nổi, trên người y treo lủng lẳng ba người, vẫn cứ đuổi theo Kê Chúc
Lưu Trường dùng khuỷu tay, dùng đầu, thậm chí dùng răng cắn rơi kẻ bám trên người mình
Kê Chúc nhìn Đường vương treo lủng lẳng người vẫn phóng như điên về phía mình, chẳng nói một lời, xoay người chạy luôn
Là nhi tử của Mạo Đốn, từ nhỏ hắn theo cha luyện võ nghệ, kỵ xạ, là chủ tướng từng giết địch trên chiến trường, cũng coi là dũng sĩ
Nhưng, Kê Chúc không hề có ý nghĩ đấu với tên đó
Kẻ đó không phải là người!Chạy! Chạy!Lưu Trường đuổi theo Kê Chúc, một trước một sau
Cung may chiến mã Kê Chúc cưỡi là bảo mã, nếu không hôm nay hắn bị Lưu Trường giết rồi
Chiến mã của Lưu Trường càng lúc càng mệt, nó nhìn còn ngựa mình truy đuổi chạy ngày càng xa, hí lên tức giận, Lưu Trường cảm thụ được ý ngựa, cướp đao một tên Hung Nô, dồn sức ném đi
Á, Kê Chúc kêu một tiếng, vai đau nhói, nhưng hắn không quay đầu, chạy càng nhanh
Người Hung Nô mất chủ tướng chỉ huy, vẫn chiến đấu theo bản năng, bọn họ không sao tin nổi đám dư nghiệt bị mình dễ dàng đánh bại, sao lại anh dũng như thế? Lưu Trường xoay người lại, nhìn cục diện hỗn loạn thì cười lớn, ra hiệu kỳ thụ hạ lệnh, đột vây!- Giải thích, Hạng Vũ đánh trận kiểu dẫn một đội tinh nhuệ lao thẳng vào chủ tướng địch tác động vật lý, tướng địch chạy, địch loạn, còn bên mình thì sớm giao người khác điều quân
Kiểu đánh có một không hai trong lịch sử
Hết giải thích