Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 362 - Chương 362: Trái Tim Mẫu Thân Bị Xé Nát

Chương 362: Trái tim mẫu thân bị xé nát

"A mẫu !"Khi Lưu Trường xông vào Tiêu Phòng Điện, y vô cùng kích động, gần như lao thẳng vào trong

Nhìn phía trước, y thấy a mẫu

Lữ hậu ngồi cách không xa, trong lòng bế thằng nhóc, bà kinh ngạc nhìn tên ngốc to xác đứng trước mặt mình

Lưu Trường lúc này chưa tắm rửa, đầu tóc rối bù bết một chỗ, như có thùng bùn trên đầu, mặt mang thương tích, một mắt hơi nheo lại, miệng rách mấy chỗ

Quần áo vừa nát vừa rách, lộ mấy chỗ lông thú, toàn thân thối hoắc thối mù, đó là do máu tươi và bùn trộn lẫn với nhau, làm người ta buồn nôn

Đây không phải là ác bá Trường An năm xưa, mà là dã nhân tái ngoại

Lữ hậu ngây ra nhìn tên "dã nhân" rất lâu, không nói thành lời

"Ha ha ha ! " Lưu Trường cười lớn tới trước mặt Lữ hậu:" A mẫu! Con về rồi!"Lữ hậu vội đưa đứa bé ngủ say cho cung nữ, Lưu Trường muốn bế, bà nói:" Đợi con tắm rửa xong hẵng nói

""Dạ

" Lưu Trường ngoan ngoãn ngồi một bên, trong lòng có vô số lời muốn nói:"Thằng nhãi này

" Lữ hậu nhìn y thật kỹ, vừa lên tiếng liền nói không ra lời:"Ôi, nửa năm qua con ở trên lưng ngựa

Chẳng ngủ yên được một ngày

"Lưu Trường nói rồi nằm lăn ra, chẳng sợ bùn đất toàn thân làm bẩn Tiêu Phòng Điện, y gối đầu vào lòng Lữ hậu thở phào, giờ y nằm không nổi trong lòng a mẫu nữa, Lữ hậu ôm đầu y cũng phải cố gắng, đầu ở chỗ Lữ hậu, hai chân sắp chạm tới giường đằng xa

"A mẫu

Lần này con xuất chinh

Hung Nô ít nhất năm năm không dám tới cướp bóc bách tính của con nữa

""Nước Đường, nước Yên đều an toàn rồi!""Sau này không có ai bắt nạt con dân Đại Hán nữa

""Con đuổi người Hung Nô chạy khắp nơi

""Đám người đó chạy nhanh lắm, nhưng sao bì được con, con một mình một ngựa

"Lưu Trường càng nói càng nhỏ, mới nói được một lúc thôi đã không nói được rồi, ngủ thiếp đi, ngáy rất to

Lữ hậu không nói gì, bà chỉ chăm chú nhìn nhi tử, môi nứt nẻ, lỗ tai đỏ rực, bà đưa tay ra cẩn thận gỡ mái tóc bết vào nhau của Lưu Trường, bà không thấy bẩn, sai người mang nước tới, dùng ống tay áo lau mặt cho nhi tử

""Trường đệ!!!"Cùng với tiếng khóc to, Lưu Doanh loạng choạng chạy vào Tiêu Phòng Điện, đang định gọi nữ thì Lữ hậu hung dữ trừng mắt

Lưu Doanh nhìn thấy Lưu Trường nằm trong lòng a mẫu ngủ say, tức thì bịt miệng, hai mắt hắn đỏ hoe

Nếu nói trong thời gian Lưu Trường xuất chinh, ở Trường An ai lo nhất, chính là Lưu Doanh

Vốn hắn không đồng ý Lưu Trường xuất chinh, khi biết Lưu Trường lại còn đích thân đi thảo phạt Hung Nô, vị thiên tử ôn hòa này long nhan giận dữ, thiếu chút nữa phái Quán Anh đi bắt đám Trương Thương áp giải về Trường An

Sau khi Lưu Trường mất liên lạc, Lưu Doanh trở nên nóng này, chính là do Lưu Doanh quỳ trước mặt Lữ hậu không ngừng cầu xin, mới giúp Hàn Tín có cơ hội xuất chinh

Lúc Lưu Trường vừa về liền có người tới báo với Lưu Doanh, nói Đường vương tạo phản dẫn quân đánh Trường An

Lưu Doanh căn bản không sợ, dẫn người tới Tiêu Phòng Điện, chỉ cần đệ đệ an toàn, y muốn làm hoàng đế thì cứ làm

Lưu Doanh quỳ trước mặt Lữ hậu yên tĩnh nhìn đệ đệ, lau nước mắt, cũng thở phào:" A mẫu, thằng nhãi này nặng lắm, hay là để con?""Không cần

"Chẳng biết qua bao lâu khi Lưu Trường mở mắt ra ngáp, vặn mình ngồi dậy liền thấy một đám người ngồi vây quanh mình, y giật này mình, thình lình lao ra rút kiếm theo bản năng, khi nhớ ra đây là Tiêu Phòng Điện mới cười nhe răng buông tay

Xung quanh là nhị ca, đại tỷ, đại tẩu, dị phụ, di mẫu, cữu phụ, cữu mẫu, Lưu Trường cười ha hả:" Mọi người đang vội thủ linh cho cháu à, người Hung Nô không dọa được chết cháu, mọi người thiếu chút nữa dọa chết!""Thằng nhãi!" Lữ hậu nghiêm mặt:" Còn không mau bái kiến!"Lưu Trường bấy giờ mới vội vàng bái kiến những thân thích này, họ kích động tới không nói ra lời, Lưu Nhạc càng khóc to, ôm Lưu Trường không buông tay

Lưu Trường cười ngốc ngấy, hơi luống cuống: "Đại tỷ, đệ không sao!"Lưu Nhạc đưa tay đánh chan chát lên người Lưu Trường, mắng:" Nếu đệ xảy ra chuyện, mọi người phải làm sao?"Lưu Trường gãi đầu:" Đệ không sao đâu mà, mạng đệ cứng lắm

"Lưu Doanh cũng rất tức giận:" Đệ mà còn dám dọa mọi người như thế nữa, trẫm phế vương vị, cho đệ cả đời ở Trường An làm triệt hầu

"Lưu Trường làu bàu trong miệng:Lữ Thích Chi lắc đầu:" Cái thằng nhãi này

"Phàn Khoái hừ một tiếng:" Thằng nhãi

""Được, được, cháu là thằng nhãi! Thằng nhãi!" Lưu Trường không vui hét lên:" Mọi người đối xử với tướng sĩ có công thế à?"Lữ hậu liếc mắt qua:" Con đi tắm rửa đi, tắm cho sạch sẽ thay trang phục mới

""Dạ

" Lưu Trường liền ngoan ngoãn đi tắm:Lúc này Phàn Khoái mới cười nói:" Đại trượng phu phải như thế, thần nghe nói thằng nhãi này lấy thân mình làm sĩ tốt, Quý Bố ghi chép, không ngờ nó chết 367 người! Thần đánh trận cả đời mới chém chết chừng đó, nó bao tuổi đâu

""Đúng là một viên hổ tướng, năm xưa đại ca quả thực nói không sai, đúng là hổ con nhà ta

"Phán Khoái cực kỳ tán thưởng Lưu Trường, đạt được thành tựu giết trăm người không phải là dễ dàng, tướng lĩnh có thành tựu ấy ở Đại Hán chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi

Lưu Trường đánh một trận phá kỷ lục của Phàn Khoái, ông ta vừa kinh sợ vừa mừng

Lữ Thích Chi cũng rất đắc ý:" Ông không xem nó ăn dê nhà ai lớn lên

"Chỉ có Lưu Nhạc vẫn khóc, khóc rất nhỏ, nàng biết tin Lưu Trường không rõ tung tích thì sợ hãi vô cùng, làm ầm lên đòi tới Trường An, Trương Ngao không khuyên nổi

Lưu Doanh vỗ về:" Tỷ yên tâm, trẫm tuyệt đối không dễ dàng tha cho thằng nhãi này

"Rất nhanh Lưu Trường lại cười đi vào, cuối cùng cũng khôi phục dáng vẻ hoa lệ thường ngày

Mọi người cùng nhau ăn cơm, Lưu Trường khoe khoang công tích vĩ đại của mình, vui vẻ nói:" Lần này rốt cuộc con có thể yên tâm tới Vân Trung ăn thịt rồi, trước kia con không dám, sợ nhìn thấy những bia mộ của bách tính, sợ họ chất vấn, sao còn ăn thịt được

"Lưu Trường ăn rất nhiều thịt, Lữ Thích Chi chuyên môn sai người mang thịt dê tới, để y ăn no thì thôi!Mọi người quyến luyến rời đi, muốn Lưu Trường trước khi rời Trường An phải tới bái phỏng họ

Sau khi họ đi rồi, trong Tiêu Phòng Điện chỉ còn lại ba người, Lưu Trường đang cười toe toét thì thấy Lữ hậu thong thả rút gậy gỗ ra

Lưu Trường theo bản năng muốn trốn:" A mẫu

Con đi đọc sách

À, không, con đi ngủ đây

"Lữ hậu lạnh lùng nhìn y:" Lấy bản thân làm mồi, ép ta thả Hàn Tín

""Bất chấp an nguy của bản thân, làm cả nhà lo lắng

""Đột nhiên giết tới Trường An, làm toàn thành sóng gió, còn có người cởi áo tay trái mở thành cho con

""Con nói xem, những thứ này đáng bao nhiêu đòn?""Không, không , a mẫu

Con

Đại ca, đừng chỉ nhìn chứ!" Lưu Trường hét lên:Lưu Doanh tóm lấy tay Lưu Trường:" Trẫm không nhìn, trẫm giúp a mẫu giữ ngươi

"Lưu Trường thình lình rút tay lại, mặt không tự nhiên, Lưu Doanh nhận ra ngay, quát: " Đưa tay ra cho trẫm!"Lưu Trường lắc đầu

"Đưa ra!"Lưu Trường chỉ đành đưa hai tay ra, Lưu Doanh kéo ống tay áo y lên

Cánh tay dưới ống tay áo hoa lệ, từ lòng bàn tay tới cánh tay không chỗ nào lành lặn, toàn thương tích, có vết thương sâu, vẫn đang rỉ máu

Lưu Doanh giật mạnh áo Lưu Trường, khi áo bị kéo xuống lộ ra tấm thân đầy vết thương ngang dọc đan xen, kinh khiếp vô cùng

Thương tích Tào Tham nhận cả đời tựa hồ Lưu Trường nhận hết trong nửa năm

"Đại ca

Đây đều là

"Lưu Doanh ôm lấy đầu Lưu Trường khóc nấc lên, khóc như một đứa bé, khóc rất khó nghe, khóc tới khàn giọng, hắn vẫn ôm chặt đầu đệ đệ mà mình chỉ với tới ngực

Lưu Trường cúi đầu không nói nhìn Lữ hậu cầu viện

Lữ hậu hít sâu, nhìn nhi tử thương tích khắp người:" Doanh, làm đế vương không được thất thố, về nghỉ đi

"Lưu Trường mặc lại y phục, dìu huynh trưởng rời Tiêu Phòng Điện

Dưới bóng đêm, Lữ hậu cô độc ngồi bên cửa sổ, ôm lấy tim, nước mắt không ngừng nhỏ xuống, miệng bà hơi mở ra, nhưng không có lấy một tiếng khóc

Bình Luận (0)
Comment