Hôm sau Lưu Trường từ Hậu Đức Điện tỉnh lại, tòa đại điện này không có bất kỳ biến hóa nào, thái hậu giữ nó lại
Tào hoàng hậu vốn ban nó cho một mỹ nhân khác để nàng và con ở đó, nhưng thái hậu không cho, còn gọi Tào hoàng hậu tới mắng một trận
"Đại vương! Ăn thịt!" Cận thị cười nịnh nọt bê cơm nước lên:Lưu Trường không vui:" Ta ăn thịt nửa năm rồi, khó khăn lắm mới về được, ngươi vẫn cho ta ăn thịt à? Đi đổi cái gì thanh đạm ấy
"Cận thị sững sờ, đại vương không ăn thịt nữa sao?Lưu Trường chạy tới Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu đang đút cho Lưu An ăn
Lưu Trường cười to đón lấy Lưu An trong lòng thái hậu, Tiểu Lưu An mở to mắt nhìn Lưu Trường, đột nhiên toét miệng cười, Lưu Trường mắng:" Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của con kìa, cười như thằng ngốc ấy
"Lữ hậu lườm y:" Xem ai nói ai kìa, con cười có khá hơn chỗ nào đâu
""A mẫu, con người không ngốc
"Lữ hậu hừ một tiếng rồi cướp Lưu An về, tiếp tục cho ăn
Lưu Trường nhìn bụng thằng bé tròn xoe, không khỏi lắc đầu:" A mẫu, cho nó ăn ít thôi, thành Ngũ ca rồi kia, a mẫu xem mặt nó tròn như cái gì rồi?""Không ăn nhiều bằng con
""Không thể nào, con mới là nhi tử người mà, sao a mẫu toàn đứng về phía nó
""An ngoan lắm, nó không giống con, chưa bao giờ làm ta giận
""Chẳng qua là nó chưa lớn thôi
"Lữ hậu bế tiểu tôn tử, cười hiền từ:" An nhà ta ngoan nhất, đúng không?"Thằng nhóc gọi:" Mẫu! Mẫu!""Hả?" Lưu Trường kinh hãi:" Nó nói được?"Lữ hậu đặt Lưu An xuống, nó liền bò loanh quanh trong Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu cứ nhìn theo nó cười
Lưu Trường ở bên nhắc:" A mẫu, con chưa ăn cơm
""Ừ
" Lữ hậu gật đầu, mắt vẫn nhìn Lưu An:"A mẫu!""A mẫu!"" A MẪU !""Con làm cái gì thế? Làm An sợ kìa
"Lưu Trường mặt tối thui, rốt cuộc cũng hiểu ra, vị trí của mình đã bị thằng nhãi kia thay mất, nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó
Tới khi cung nữ bế Tiểu Lưu An đi chơi, Lữ hậu mới khó chịu nhìn Lưu Trường:" Khi nào con đi?""Con vừa về mà
"Lữ hậu nghiêm mặt:" Dù sao Đường vương cũng lấy quốc sự làm trọng, không để ý tới tình riêng, dù sao cũng là đại trượng phu mà, ta tưởng đại vương ngài hôm nay lên đường?""Khụ, khụ, Quý Bố tới rồi ạ?""Nói đi, tới Trường An làm gì, chư hầu vương không có chiếu lệnh, dẫn quân tới Trường An là tội chết
"Lưu Trường gãi đầu:" Về thăm a mẫu, đại ca, An
Thuận tiện nghỉ ngơi
Quả nhân thì không sao, quả nhân mạnh mẽ, Hạng Vũ chẳng so được, không biết mệt, nhưng quân đội không ngừng chinh chiến, mệt mỏi cực độ, suốt ngày thần kinh căng thẳng, con dẫn họ về Trường An nghỉ ngơi
""Trong quân đội của con sao lại có nhiều người Hồ thế?""Quân của con toàn là dũng sĩ nước Đường, theo con từ núi xác biển máu giết ra, đâu ra người Hồ!"Lữ hậu gật đầu:" Được rồi, lát nữa ta sẽ phái Hạ Hầu Anh đi, tiến hành ban thưởng, không bạc đãi những dũng sĩ đó
""Vâng, theo ghi chép của con thưởng công chứ ạ?""À, theo ghi chép của con thì phải phong hơn một vạn triệt hầu à?""Thì
Theo ghi chép của Loan Bố?""Làm theo ghi chép của Quý Bố đi, hắn không nói dối, cũng không làm sai làm bậy
""A mẫu bảo con nói dối à, con đường đường là chư hầu vương, nhất ngôn cửu đỉnh
"Sắc mặt Lữ hậu rất đặc sắc, bà phát hiện thằng nhãi này vừa về, mình liền không cách nào giữ được bình tĩnh, rút ngay gậy gỗ bên cạnh ra, Lưu Trường co cẳng chạy ngay
Khi Lưu Trường rời hoàng cung, quần hiền kéo tới đông đủ
Chu Thắng Chi, Lữ Chủng, Phàn Thị Nhân, Quán A, Tuyên Mạc Như, Chu Kiên, Lô Tha Chi đều tới nghênh đón
Lưu Trường cười ha hả đi tới, quần hiền hô to "đại vương, nước mắt lưng tròng
Quán A lau nước mắt ôm chặt lấy tay Lưu Trường, sống chết không chịu buông:" Đại vương lần này không được bỏ lại bọn thần nữa
"Lưu Trường xoa đầu hắn:" Sao ngươi vẫn còn nhỏ xíu thế, chẳng lớn lên gì cả
""Sau khi đại vương đi, bọn thần suốt ngày ở trong thái học, không được ra ngoài nữa, tên đình úy Ném Áo không phải thứ tốt, mới đầu trông rất hiền hòa, không ngờ hắn hung dữ hơn Tuyên Nghĩa
Đại vương nhìn mông thần, sắp bị hắn đánh nát
""Các ngươi biết đình úy nước Đường là ai không?""Ai ạ?""Trương Bất Nghi!""Hả? Lại có chuyện tốt như thế à?"Quần hiền hâm mộ lắm, Trương Bất Nghi là người tốt, hắn làm đình úy, chẳng phải bọn họ có thể hoành hành ở Tấn Dương sao?"Vậy huynh trưởng của thần?" Phàn Thị Nhân vội hỏi:"À, Kháng đảm nhận chức vị quan trọng trong quân
""Là bì tướng hay giáo úy?"Lưu Trường hắng giọng:" À, nói thế này đi, nếu không có Kháng, dù thái úy nước Đường cũng không kéo được cung
"Cả đám kinh hãi, Chu Thắng Chi cau mày, là dân phu vận chuyển tên?"Vậy huynh trưởng của thần?" Chu Kiên hỏi:"Hắn cũng đảm nhận chức vị quan trọng, không có hắn, thái úy không có sức đánh trận!"Chu Thắng Chi ngẩn người, hỏa phu??"Tất cả mọi người đều đảm nhận vị trí rất quan trọng, Lữ Lộc lúc này cũng ở dưới quyền tam công
"Chắc chắn là làm tiểu lại, Chu Thắng Chi thầm nghĩ
Mọi người nói cười, nghênh ngang đi tới Đường vương phủ, dọc đường choàng vai bá cổ, lớn tiếng la hét
Người đi đường hết hồn né tránh, cả giáp sĩ tuần tra cũng tươi cười tới bái kiến, không ai dám trừng mắt với y nữa
Lần đại chiến này Hàn Tín là nhân vật chính, nhưng khi Lưu Trường về tới Trường An, sự tích của y liền được lan truyền, những kỵ sĩ theo y chinh chiến hồi ức, từ Vân Trung xuất phát, phá Sóc Phương, dọc đường hạ hết bộ tộc này tới bộ tộc khác, đánh đâu thắng đó, lại đấu với kẻ địch đông hơn gấp bội, đại vương chém tướng đoạt cờ
Những người này đại khái bị Lưu Trường truyền nhiễm, nói chuyện hoang đường, kết quả uy danh Lưu Trường ở Trường An, không ai không biết
Cho dù là đúng sự thực mà nói, dẫn một vạn quân hỗn tạp, đối diện với tinh nhuệ Hung Nô đông hơn gấp bội, chém giết hơn vạn, tự mình giết hơn 300, đây đã là chuyện làm người ta chấn kinh rồi
Xuất phát hơn một nghìn, trở về hơn một vạn, đây là chiến tích khoa trương cỡ nào
Nếu Lưu Trường không phải vương, bằng vào chiến công này có thể phong triệt hầu rồi
Lưu Trường ngồi trong Đường vương phủ quen thuộc, ngạo nghễ nhìn quần hiền, bắt đầu bốc phét
"Khi đó à, trường mâu của quả nhân múa quá nhanh, không ai thấy bóng mâu, trường mâu đem theo gió, ta quét một cái, tức thì gió thổi mười tên ngã xuống ngựa
Quả nhân ném trường mâu ra, đâm xuyên hơn mười tên!"Mọi người yên tĩnh ngồi hai bên kích động nghe Lưu Trường bốc phét, nghe tới chỗ đặc sắc thì đua nhau hú hét
"Đại vương vương thần vũ!""Đại vương vô địch!""Đại vương dũng tuyệt ba quân!""Phun rắm, đại vương dũng mãnh áp đảo tất cả các quân, đâu chỉ ba quân
""Đúng, đại vương phải mười vạn quân!"Chu Thắng Chi đã trưởng thành tất nhiên biết đại vương nhà mình bốc phét thôi, chiến sự tất nhiên hung hiểm, đại vương rất dũng mãnh, nhưng không khoa trương như vậy
Có điều ai mà quan tâm chứ? Chu Thắng Chi ra sức vô tay, lớn tiếng la hét, các huynh đệ có thể tụ tập cùng nhau, bốc phét uống rượu, thế còn chưa đủ sao?Lữ Chủng đứng dậy, lớn tiếng nói:" Đại vương, đi mượn con dê, bày tiệc ăn mừng
"Lưu Trường lắc đầu ngay:" Ta không ăn nổi thịt dê nữa rồi
Thế này đi, hôm nay đi mượn gà
"Trong Chu phủ không có nam đinh, dù sao Chu Bột không ở đây, Chu Thắng Chi đã chuyển ra ngoài, chỉ có Chu phu nhân cùng với Chu Kiên
Khi người già trong đại trạch thấy bảy tám thiếu niên thuần thục leo tường rón rén tới ổ già, ông ta ngây ra rất lâu, dụi mắt một lúc rồi bật cười
"Tên trộm gà về rồi
"Lưu Trường sau khi tụ tập với quần hiền, nghiêm túc nói:" Quả nhân còn có chuyện quan trọng phải làm, các ngươi cứ về trước
Khụ khụ, nhớ, những chiến tích trước kia của quả nhân, căn bản không là gì, các ngươi chớ nói ra ngoài, có nói cũng đừng nói nhiều
"Quần hiền tất nhiên là hiểu, hô lớn:" Đại vương cứ yên tâm
"Lưu Trường vội vàng rời Đường vương phủ