"Trọng phụ !"Lưu Trường cười to đi vào phủ Chu Xương, Chu Xương nhíu mày, sắc mặt bất thiện nhìn Lưu Trường đột nhiên tới bái kiến
Y chẳng bận tâm vẫn cứ cười ha hả:" Lâu rồi không gặp, trọng phụ khỏe chứ? Hôm nay quả nhân chuyên môn tới bái phỏng, số lễ vật này mời trọng phụ thu lại
"Nói rồi xách con gà trong tay lên
Chu Xương khó chịu chất vấn:" Không có chiếu lệnh thiên tử đã tự ý dẫn quân tới Trường An, xin hỏi đại vương, đây là hành vi gì?""Trọng phụ, ta chinh chiến với Hung Nô, tới Trường An nghỉ ngơi, lẽ nào là sai?""Vì sao không xin ý thiên tử trước, chẳng lẽ thiên tử không cho? Đại vương ngang nhiên bao vây Trường An, đe dọa tướng lĩnh, thậm chí còn dẫn quân vào thành, rõ ràng là trong mắt không có quân vương! Là hành vi phản tặc
"Chu Xương cực kỳ tức giận, con người ông ta rất thẳng, cả Cao hoàng đế còn dám chửi, tất nhiên chẳng khách khí gì với Lưu Trường
Nhưng Lưu Trường chẳng giận:" Chuyện khẩn cấp phải làm kế quyền nghi, lần sau quả nhân nhất định phái người tới xin phép!!""Lần sau à?" Chu Xương càng giận:" Đại vương phải thỉnh tội với bệ hạ
"Lưu Trường tức thì bày ra thế ngồi tổ truyền, xem thường nói:" Quả nhân thỉnh tội rồi, Chu tướng đừng so đo những chuyện này nữa, quả nhân tới tìm ngươi có chuyện quan trọng
""Đại vương nên làm hiền vương như Nghiêu Thuấn, không nên làm loại như Kiệt Trụ!""Hả? Ngươi thân là quốc tướng, sao có thể khuyên ta tiến vị? Ta tuyệt đối không nhận đại ca nhường ngôi! Ta không làm Nghiêu Thuấn!"Chu Xương nghẹn lời, chỉ biết vểnh râu lên:" Đại vương tìm thần có chuyện gì?""Trọng phụ!" Lưu Trường kêu to, lau nước mắt:" Nước Đường sắp diệt vong rồi, cứu được Đường chỉ có trọng phụ thôi
""Hả?" Thấy Lưu Trường khóc nức nở, Chu Xương không ngồi yên được nữa, vội hỏi:" Xảy ra chuyện gì?""Trọng phụ không biết, cuộc chiến lần này vật tư lương thực đều do nước Đường bỏ ra, nước Đường vốn cùng khổ, qua cuộc chiến như thế, lương thực vật tư hao phí vô số
Lại triệu tập lượng lớn bách tính tác chiến, đất canh hoang vu, kho lương của nước Đường ta trống rồi, năm sau không biết có bao nhiêu bách tính chết đói
Nước Đường chặt cả cây làm binh khí rồi, bách tính đến cả vỏ cây cũng không có mà ăn nữa
""Nghiêm trọng vậy sao?" Chu Xương đầy lo lắng hỏi:Lưu Trường ngớ ra, người này sao dễ l
Lương thiện thế?"Đúng đó trọng phụ, quả nhân đều nói thật, vì cuộc chiến này nước Đường huy động mấy chục vạn bách tính, mấy năm qua, nước Đường khó lắm mới có khởi sắc
Năm sau nếu có thiên tai thì phải làm sao, kho lương có thể trống, bách tính không thể chết
""Bách tính nước Đường tuy lương thiện, nhưng nếu thiếu lương thực lâu ngày, ắt sẽ xuất hiện người như Trần Thắng Ngô Quảng
""Bách tính nước Đường áo không đủ che thân, cơm không đủ ấm bụng, ta làm đại vương không tròn chức trách
"Chu Xương nghiêm túc nói:" Đại vương chớ xem nhẹ bản thân, nước Đường phát triển nhanh chóng là công đức của đại vương
Nay phá Hung Nô, càng vì Đại Hán đổi lấy mười năm thái bình, thần tuy không thích đại vương nhưng kính trọng đại vương
Chuyện ở nước Đường, thần nhất định sẽ nghĩ cách
""Thần dứt khoát không để tướng sĩ có công nguội lạnh, càng không để bách tính chịu khổ
Mấy năm qua quốc khố có chút lương thực dư, đất Tề Sở cũng thế
Có điều mỗi lương thực thôi là không đủ, phải có nông cụ, nhân thủ
Thần xem có nên di cư một ít tới nước Đường, trước tiên canh tác, không để ruộng đồng bị bỏ hoang!""Xin đại vương đừng lo
"Lưu Trường trố mắt nhìn Chu Xương, bị ông ta nói cho đờ người, mình chuẩn bị bao nhiêu lời hay chẳng dùng được gì:" Đa tạ trọng phụ!"Chu Xương không nhận lễ, quay sang bảo hạ nhân:" Ngươi đi đem nhà ở ruộng đất dưới tên lão phu ghi lại, bán đi đổi lương thực
""Trọng, trọng phụ làm gì thế?""Thần trước có lập được công lao, có chút gia sản, có thể bán đi mua lương thực đưa tới nước Đường
"Lưu Trường áy náy đối diện với vị quốc tướng lo lắng trùng trùng này, lần đầu tiên mồi đã đến mép rồi còn nhả ra:" Trọng phụ, vừa rồi quả nhân thổi phồng đấy, tình hình nước Đường không tệ thế đâu, trọng phụ không cần bán gia sản
""Không sao, thần già rồi, không thể lên chiến trường giết địch, những thứ này coi như thần thưởng cho tướng sĩ có công vậy
"Lưu Trường sống lâu như vậy lần đầu tiên có một thứ tâm tình gọi là xấu hổ, có lẽ nếu ngay từ đầu mình nói thật, vị quốc tướng này vẫn toàn lực giúp đỡ
Nhưng xấu hổ thì xấu hổ, y vẫn đi gặp các trọng phụ
Cuộc đại chiến này đích thực đã đánh tan tích góp bao năm của nước Đường, nước Đường cần phát triển hơn bất kỳ nước chư hầu nào
Đừng thấy Mạo Đốn bị Hàn Tín đánh bại, nhưng tổn hại Hàn Tín gây ra rất lớn, Chu Bột gặp phải chủ lực của Hung Nô, đại bại, sĩ tốt nước Triệu gần như bị diệt sạch, Bắc quân của Quán Anh bị tập kích, chiến tử trên 5000
Dư nghiệt Đông Hồ ở Tiên Ti Sơn càng thảm, tới hơn ba vạn người, Mạo Đốn không tha cho một ai
Dù chủ lực của Hàn Tín khi gặp Mạo Đốn, bị chủ lực Hung Nô liên tiếp xung phong, Mạo Đốn tự mình làm sĩ tốt, mặc trọng giáp, suất lĩnh kỵ sĩ tinh nhuệ, nhiều lần xung sát, quân của Hàn Tín thương vong nặng nề
Nếu không phải là Hàn Tín chỉ huy, trấn an toàn quân thì e là Mạo Đốn đã xuyên thủng quân Hán rồi
Hàn Tín rất lợi hại, nhưng Mạo Đốn cũng không kém gì cả, khi ông ta xung phong, người Hung Nô đi theo không biết sợ là gì
Lần này Mạo Đốn thua thiệt, lần sau ông ta sẽ càng khó đối phó
"Trọng phụ!!!"Lưu Trường xách hai con gà tới phủ Tuyên Nghĩ
Tuyên Nghĩa nghiêm mặt, so với Chu Xương, ông ta trơ lỳ hơn, kệ cho Lưu Trường nói, ông ta chẳng gật chẳng lắc
"Trọng phụ, trai tráng nước Đường sắp bị đanh hết sạch rồi
Có thể cho ta ít người, tội độ các nơi, không bằng đưa chúng tới nước Đường canh tác khai khoáng, giúp nước Đường vượt qua năm nay, năm sau ta trả về, được không?"Tuyên Nghĩa rất trực tiếp:" Nếu thiên tử hạ lệnh thì được
""Ha ha ha, trọng phụ không phản đối là được
"Lưu Trường tràn trề tự tin, tiếp đó y lại bái phỏng vài vị trọng phụ, quán triệt sách lược trị quốc kiểu ăn mày của mình, khi gà của Chu phủ hết rồi mới về hoàng cung
Lưu Trường muốn gì, Lưu Doanh không phản đối
Hắn chỉ xoa đầu đệ đệ đầy đau khổ:" Trẫm không bảo vệ được đệ
""Ai nói thế, nhị ca phái lão sư tới cứu đệ mà, đệ về Trường An, thấy giàu có lắm, hơn nữa nghe nói toàn do nhị ca làm, quán ăn quán rượu nhiều lên, khắp nơi là mỹ nhân
"Tào hoàng hậu nói vào:" Té ra mấy ngày qua đại vương bận đi quán rượu, lát ta viết thư cho Xu
""À, quả nhân có đi đâu, do Chu Thắng Chi nói đấy!" Lưu Trường kêu lên:Lưu Tường lúc này đang bò lên bò xuống trên người Lưu Trường, hoàn toàn coi trọng phụ như giả sơn, Lưu Trường tóm nó, ấn vào trong lòng
"Trọng phụ thật là cao!" Lưu Tường ngẩng đầu kêu lên:"Nghe lời phụ mẫu, cháu cũng cao như ta
"Lưu Trường hiểu ra, vội hỏi:" Vậy a phụ cháu có phải hồi nhỏ không nghe lời đại phụ đại mẫu không?""Ha ha ha thằng nhãi này
" Lưu Trường cười to:" Đúng, huynh ấy không nghe lời, nên không cao
""Trọng phụ, có thể tặng cháu kiếm của người không?""Đợi cháu lớn lên đã
""Vậy trọng phụ chết rồi có thể cho cháu không?""Được, trọng phụ chết sẽ cho cháu
""Thằng nhãi này!" Lưu Doanh kêu to, cởi hài ra, thằng nhóc vù một cái chạy mất dạng:Lưu Trường nhìn theo thằng nhóc bỏ chạy, cười hỏi:" Kiến có viết thư không?""Không, đại ca thì viết thư nói Kiến muốn dẫn quân cứu đệ, bị đại ca đánh một trận
""Ha ha ha !"Nửa năm trước Kiến về nước rồi, Lưu Doanh chẳng có cách nào, nhưng hắn cũng không quá lo, dù sao bên đó chẳng phải vùng man hoang, lại còn có Lưu Phì chiếu cố nó