"Lần này về nghỉ ngơi thêm vài ngày
" Lưu Doanh dặn dò:Lưu Trường cười khổ:" Chuyện này thực sự không được, chiến sự chưa kết thúc, đệ phải dẫn nhân mã về, nước Đường không thể thiếu đệ tọa trấn
"Lưu Doanh trầm mặc hồi lâu mới nói:" Vậy thì tọa trấn hậu phương, không được xông lên tiền tuyến nữa
""Huynh yên tâm, đệ không làm thế nữa
""Đệ là vương của nước Đường, không phải là mãnh tướng, đệ chỉ huy không ít mãnh tướng, không cần tự mình xung phong, đệ học Hoài Âm hầu nhiều vào, đừng học Hạng Vũ
"Lưu Trường kiêu ngạo nói:" Quả nhân ở nước Đường, ân trạch vạn vật, như thái dương trên trời, thái dương sao có thể diệt vong, không ai có thể làm hại quả nhân
"Vừa mở mồm lại kiểu ăn nói bạo quân rồi, Lưu Doanh không nhịn được cười:" Đệ sinh sớm nghìn năm là có thể thành hảo hữu của Hạ Kiệt đấy
"Tào hoàng hậu cười khẽ, hỏi:" Đại vương ở nước Đường có nạp thiếp không?""À, đệ bận quốc gia đại sự, nên còn chưa, lần này về nước Đường sẽ nạp hẳn đất Hà Nam vào Đường, thiết lập một quận, phái dân phu xây thành trì ở đó, để có thể tới bất kỳ lúc nào
Đệ còn định thiết lập một cung điện phụ ở đó, nơi đó mát mẻ, thích hợp để mùa hè
""Trường! Phải lấy dân làm đầu
" Lưu Doanh nghiêm túc nói:"À
Ca, đệ chuẩn bị ba ngày sau xuất phát, trước tiên đi bái kiến a tỷ, sau đó tới thái học gặp các đại hiền rồi sẽ đi
""Ừ, đừng đi tay không, tới thái học đừng gây sự thị phi, phải tôn trọng các đại hiền
" Lưu Doanh lại giảng đạo cho một tràng dài, Lưu Doanh chỉ còn biết nghe, ca ca này cái gì cũng hay, chỉ là thích nói đạo lý, y lại chẳng thể không nghe:Thời gian qua Lữ hậu dần buông quyền cho Lưu Doanh, chuyện Lưu Doanh phụ trách ngày một nhiều, hắn cũng có tiến bộ, có chỗ dựa là Lữ hậu, làm được không ít việc
Trong đó chuyện lớn nhất là triệu tập đại hiền thiên hạ, soạn qua cuốn "Nông lịch luật"
Cuốn sách này ghi chép hết chuyện ở phương diện nông học, Lưu Doanh đem cuốn sách này phổ biến toàn thiên hạ, yêu cầu quan lại học tập
Lưu Trường từ hoàng cung đi ra liền đi bái kiến đại tỷ và tỷ trượng
"Ha ha ha, tỷ trượng!"Lưu Trường vui vẻ bái kiến Trương Ngao, Trương Ngao phải ngẩng đầu lên mới thấy Lưu Trường, vội vàng đáp lễ, lại bảo Trương Yển ra bái kiến cứu phụ
Lưu Trường ngạc nhiên vỗ vai hắn:" Sao cũng đã lớn thế này rồi?""Cữu phụ!" Trương Yển cung kính bái kiến, hắn đã cao hơn a mẫu mình, nhưng nhìn vẫn rất ngoan ngoãn:Lưu Nhạc lườm Lưu Trường một cái quay đầu đi không thèm để ý tới Lưu Trường, Lưu Trường hì hì cười lấy lòng, ngồi xuống bên cạnh nàng:" Tỷ, đại tỷ!"Thân hình Lưu Nhạc nhỏ nhắn, thậm chí còn không bằng Lữ hậu, vì thế Lưu Trường ngồi cùng nàng, cứ như gấu lớn ngồi bên cạnh thỏ, mà con gấu lại cúi đầu cười nịnh con thỏ, cảnh tượng này thiếu hài hòa tới không nói lên lời
"Cái thằng nhãi này
" Lưu Nhạc chưa mắng được mấy câu đã khóc:Lưu Trường tay chân luống cuống vội vàng nhận tội:" Đệ là thằng nhãi, đệ có tội, làm đại tỷ lo lắng, đều là lỗi của đệ
"Thấy Lưu Nhạc như thế, Trương Ngao cau mày mắng:" Trường tới bái kiến, sao nàng còn khóc, đệ ấy lại không sao, cần gì phải thế? Hành động này của Trường đệ là anh hùng
""Ai thích làm anh hùng đi mà làm, Đại Hán thiếu người hay sao mà khiến chư hầu vương phải tự mình xuất chinh
"Lưu Nhạc cắt lời Trương Ngao, Trương Ngao có hơi giận, đang định răn dạy, nhưng nhìn thấy Trường đệ ngồi bên Lưu Nhạc như con gấu liền ngậm miệng
Tên đó chẳng nói gì, chỉ ngồi thôi cũng gây ra áp lực, tướng mạo như hung thần, rất khiếp người
"Tỷ, đừng dữ với tỷ trượng đệ
Huynh ấy nói cũng
Ái ái ái
"Lưu Nhạc nhéo tai Lưu Trường:" Sao, ta không được nói hai người à?""Được, được chứ!""Đệ lớn rồi chứ gì?""Chưa lớn, chưa lớn
"Thấy Lưu Trường đau nhe răng, Lưu Nhạc mới buông tay, Trương Yển cúi đầu nhịn cười, ai ngờ bị Lưu Nhạc nhìn thấy, mắng: "Con còn ở đây làm gì? Không đi chuẩn bị thức ăn cho cữu phụ, suốt ngày chỉ biết cười ngốc nghếch, không có chút thông minh nào hết
"Bị tai bay vạ gió, Trương Yển vội chạy đi
Ăn cơm xong, Lưu Trường cáo biệt đại tỷ, còn mời nàng tới nước Đường
Trương Ngao và Trương Yển đích thân đi tiễn, ra ngoài phủ, Trương Ngao mới thở dài:" Trường đệ, sau này không được như thế nữa, đại tỷ đệ nghe nói đệ cầm quân xuất chinh không rõ tung tích ngất xỉu tại chỗ, sau khi tỉnh dậy thì khóc lóc đòi tới Trường An
""Đệ trước khi làm gì nên nghĩ tới người nhà
""Không chỉ đại tỷ đệ, còn có Triệu vương, Sở vương, Lương vương, Tề vương, Ngô vương đều không ngồi yên được
Đệ thiếu chút nữa làm thiên hạ đại loạn, đệ không biết chứ gì, Trường Sa vương hay tin, cố chấp đem quân bắc thượng, quân đội tới Nam Dương, quần thần kinh hãi đàn hặc
May mà thái hậu nhân từ miễn tội, bảo hắn về
Đệ suýt lấy mạng hắn
""Lương vương nhiều lần dâng tấu muốn xuất binh, thái hậu không cho, hắn đưa lượng lớn lương thực tới nước Đường, làm cả quốc tướng của hắn cũng đàn hặc hắn
""Triệu vương càng trực tiếp, huy động hết quân đội cả nước, Tề vương phái nhi tử cầm quân tới cứu
"Lưu Trường nghe mà bàng hoàng, day dứt gãi đầu:" Đệ không ngờ
Đệ sẽ đáp tạ họ, sau này không dám nữa
"Trương Ngao gật đầu, giọng nghiêm nghị:" Đệ lớn rồi, trước khi làm gì phải cân nhắc kỹ, đệ không chỉ có một mình, phía sau còn có nhiều người yêu thương đệ
”Thế là Lưu Trường thay đổi hành trình, không tới thái học nữa mà tới Phàn phủ
Phàn Khoái thấy Lưu Trường tới thì vô cùng vui mừng, vì nhìn Lưu Trường như thấy đại ca thời trẻ, hoặc chính bản thân thời trẻ
Ông ta cố chấp muốn Lưu Trường ngồi bên cạnh cùng uống rượu, luôn mồm kể chuyện chiến sự trước kia, khoe khoang chiến tích của mình, giảng giải mình hồi đó một mình một ngựa đi đầu, phá thành ra sao
Lưu Trường chẳng thua kém, kể chuyện mình xông vào doanh địch, dùng trường thương đâm trọng thương Hung Nô vương ra sao
Hai bên giao lưu kinh nghiệm làm mãnh tướng khiến di mẫu ở bên tim đập chân run
Hai người uống rượu xong đi dạo trong phủ, trên đường đi, Phàn Khoái nói:" Thằng nhãi làm tốt lắm, nếu a phụ ngươi còn, nhất định sẽ rất vui, có lẽ còn thưởng rượu cho ngươi
Kháng viết thư cho ta than vãn, nói, nó không được trọng dụng, mỗi ngày đi vận chuyển tên gì đó
""Ha ha ha, ngươi làm rất đúng
""Cái thằng nhãi, kiêu căng quen rồi, lại không có dũng lực như ngươi, lên chiến trường không bị địch giết thì cũng bị chủ tướng của mình giết
Phải để hắn rèn rũa
""Trị quân phải nghiêm, ngươi ngàn vạn lần đừng vì tình thân hoặc cái gì đó mà dung túng cho bọn chúng, nếu gây ra chuyện, cứ theo quân pháp mà xử lý, đừng cố kỵ
Làm thế cũng là vì tốt cho chúng
""Trường này, đừng xung phong nữa, ngươi không biết, trong đám lão huynh đệ bọn ta năm xưa, những lão già thích xung phong lên đầu đều chết sớm nhất
Khi còn trẻ bị thương như bị mổ một cái, hoàn toàn không để ý
Tới khi già toàn thân đau đớn, giờ không kéo nổi cung
""Nếu ngày nào ta không còn nữa, người nhà phó thác cho ngươi, giúp ta dạy dỗ Kháng và Thị Nhân, chiếu cố tốt cho Khanh
"Lưu Trường giọng trầm xuống:" Di phu còn khỏe hơn cháu mà, vẫn sống lâu lắm
""Ha ha ha, bây giờ ta không đánh được cả di mẫu ngươi rồi
""Cháu nhớ trước kia di phụ cũng đánh được đâu
""Cái thằng nhãi này
"Hai người nói chuyện rất lâu, Phàn Khoái ngáp dài, chỉ cái cây đằng xa:" Đi đi, ta nghỉ ngơi chút
"